Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3085: Chương 3085




“Im miệng!”

Đường Lân Nhã không nhịn được nữa, bà ấy bất ngờ đập mạnh tay khiến chiếc bàn tán thành từng mảnh, tức giận nói: “Không có công lao cũng không có khổ lao?”

“Một tay che trời!” “Bùi Cửu Thiên, trước đây cậu cư xử rất hợp lòng người, tại sao lại có thể nói ra những lời này?”

“Hơn nữa, trong suy nghĩ của cậu, cậu cho rằng việc cậu và người Đảo quốc có quan hệ mật thiết cũng không có gì sai, đúng không?”

“Thậm chí cậu còn cho rằng người Đảo quốc chính là nền tảng lớn và chỗ dựa vững chắc của cậu, đúng không?” Bùi Cửu Thiên chế nhạo nói: “Tại sao không được?”

“Người Đảo quốc có nền kinh tế mạnh mẽ, kiếm đạo Đảo quốc uy lực vô song, người Đảo quốc đối với tôi cũng rất ưu ái.”

“Người Đảo quốc không có ác ý gì với chúng ta!” “Tôi và người Đảo quốc tình cảm gần gũi, bọn họ cũng ủng hộ tôi lên chức!” “Đây là bản lĩnh của tôi, bản lĩnh của tôi!” “Đường Lan Nhã bà đố kỵ sao?“. “Bà có khả năng để cho người Đảo Quốc đứng về phía mình không?” “Từ khi nào một người có năng lực lại trở thành có tội vậy?”

“Đúng là muốn gán tội thì có thể dùng bất cứ lý do gì!”

Bùi Cửu Thiên cười khẩy.

“Tôi vẫn một lời như vậy, nếu như vì chuyện này mà phủ nhận công lao của tôi, để cho tôi không lên nắm được quyền

“Vậy thì Bùi Cửu Thiên tôi hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!” “Người Đảo quốc không có ác ý với chúng ta?” Đường Lan Nhã cười chế nhạo. “Chuyện xa xưa không nói tới, nói về chuyện mười năm trước đi!” “Chỉ vì để cho Bùi Cửu Thiên có cơ hội thuận lợi lên chức!”

“Người Đảo quốc có thể dàn xếp một vụ tai nạn bất ngờ, ngay cả đứa trẻ sơ sinh còn đang quấn tã cũng không buông tha!”

| “Nhìn thoáng qua cũng thấy toàn bộ, chẳng lẽ cậu không biết, dã tâm của người Đảo Quốc đối với Đại Hạ vẫn chưa chết sao?”

“Những năm vừa qua, người Đảo quốc không ngừng gây sóng gió ở biên giới Đại hạ chúng ta!” “Từ Yến Kinh, Thủ Đô rồi đến Cảng Thành và Las Vegas, có nơi nào không có dấu vết ra tay của người Đảo quốc” “Mà bởi vì người Đảo quốc, bao nhiêu nhà cửa tan nát, bao nhiêu người sống không bằng chết?” “Những chuyện này cậu thật sự không biết hay là không thèm đếm xỉa tới “Đúng là Đại Hạ có quan hệ ngoại giao với Đảo Quốc!” “Nhưng ngoài quan hệ ngoại giao, giữa chúng ta cạnh tranh còn nhiều hơn!” Ỗ”Dẫu sao Đảo quốc là một trong những chiêu bài mạnh nhất được nước Mỹ sử dụng để chèn ép Đại Hạ chúng ta, ngăn cản chúng ta vươn lên mạnh mẽ.”

“Bùi Cửu Thiên cậu được mệnh danh là Chiến Thần, ngay cả những chuyện này cũng không hiểu sao?”

“Hoặc là, cậu vốn cũng biết, nhưng vì việc lên chức, cậu sớm đã không thèm ngó ngàng tới!”

“Nếu thật như vậy, thì bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý để cậu làm người kế tục dưới chướng của tôi!” “Bùi Cửu Thiên cậu vĩnh viễn không đủ tư cách làm vị trí Thiếu chủ này!“. Bùi Cửu Thiên cười chế nhạo, chậm rãi nói: “Có tư cách nắm quyền hay không, Đường Lan Nhã bà không nói được.”

“Bùi Văn Cẩn không nói được!” “Bà nội cũng không nói được!” “Chỉ có tôi, Bùi Cửu Thiên, là người có thể quyết định cuối cùng!”

Vừa dứt lời, Bùi Cửu Thiên giơ tay phải lên và búng tay một cái. | Một tiếng “Đùng” vang lên kèm theo động tác của anh ta, từ hướng tầng hai của đại sảnh, đột nhiên hàng trăm người đồng thời lao ra!

Những người này trong tay đều mang súng ống dài, đã mở khóa an toàn và nhắm thẳng vào mọi người trong sân.

Mùi thuốc súng lờ mờ tỏa ra vào lúc này, bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên đặc quánh.

Nó cũng khiến cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi đến cực điểm.

Bùi Cửu Thiên không ngó ngàng tới chuyện này, dường như muốn gây biến cố!

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bùi Cửu Thiên cười thầm Sau đó đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, dưới ánh mắt của mọi người đưa tay ra vỗ nhẹ vào mả phải của anh, cười nói: “Bùi Nguyên Minh, anh nhìn thấy không, tôi muốn lên nắm quyền vị, anh cũng không thể ngăn cản tôi”

“Anh định dùng cái gì để ngăn cản tôi?” “Dùng sự đại nghĩa dân tộc của anh?” “Dùng tình yêu đất nước ư?” “Hay là dùng sự oai phong lẫm liệt của anh?”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.