Vẻ mặt Thanh Linh cứ biến đổi, sau đó lớn tiếng nói: Không được, mẹ không tin thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này, mẹ lo rằng sau khi nó lấy được hợp đồng, nó sẽ quay đầu lại bán đứng chúng ta!”
Đến lúc đó, chúng ta sẽ ngồi trong tù cả đời đấy. Mẹ, mẹ đừng có náo loạn nữa! Nguyên Minh sao có thể hại chúng ta được?
Trịnh Tuyết Dương trong bất lực.
Anh không phải loại người như vậy. Mẹ biết anh lâu như vậy mà vẫn không biết tính anh sao?
Nếu anh muốn làm hại chúng ta, cứ để chúng ta tự sinh tự diệt được rồi. Tại sao lại lãng phí lời nói ở đây với chúng ta chứ? Bùi Nguyên Minh nhìn Thanh Linh lạnh lùng nói: Thanh Linh, rốt cuộc bà muốn gì? Bà thực sự muốn ở lại đây đấu với Long Thương Húc sao? Chờ hắn phát hiện rằng hắn đã sai, hay là chờ vận may của bà tìm đến? Bà không thể thực tế chút sao? Bây giờ, ngoài tôi ra, còn có ai tới cứu bà nữa? Thanh Linh chế nhạo Bùi Nguyên Minh, nói: Được lắm, giờ biết uy hiếp tôi rồi!
Tôi cũng không giấu gì cậu, tôi không chỉ có giữ hợp đồng, mà hợp đồng này tuyệt đối có thể khiến tôi lật ngược thế cờ!”.
Giao cho cậu thứ này cũng được, nhưng chúng ta phải thỏa thuận điều kiện! Trịnh Tuyết Dương nhìn bất lực nói: Mẹ, khi nào rồi mà mẹ còn nói chuyện này, có nghĩa lý gì? Tất nhiên là có rồi! Con có biết thằng này có thể nhận được bao nhiêu lợi ích nếu lấy được hợp đồng của chúng ta không?
Thanh Linh tràn đầy khí thế và tự tin.
Để đề phòng thằng này qua cầu rút ván, chắc chắn phải thỏa thuận giao kèo với nó!
Trịnh Tuyết Dương còn nói cái gì nữa, Bùi Nguyên Minh đã nháy mắt với cô ta, sau đó nhẹ giọng nói: Nói đi, điều kiện gì?
Coi như cậu biết điều!
Thanh Linh giễu cợt nói: Trước tiên, tôi có thể đưa cái cậu cần cho cậu, nhưng nếu sau khi cậu lấy đi, mà trong ba ngày không thể đưa chúng tôi ra khỏi đây, không lấy được mỏ vàng, vậy thì cậu phải rời khỏi Tuyết Dương càng xa càng tốt!.
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: Được.
Thanh Linh tiếp tục: Thứ hai, bất kể chuyện này cuối cùng có thành công hay không, cậu cũng phải đưa cho tôi 100 tỷ, coi như tổn thất tinh thần của tôi!
Dù sao nếu như không có cậu, chúng tôi cũng sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh này. Thanh Linh đổ lỗi với vẻ mặt thâm độc.
Thứ ba, lỡ vụ việc này không thành, và tôi bị bỏ tù, vậy thì toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiện Nhân phải chuyển sang tên tôi!
Đây là ba điều kiện của tôi! Có thể làm được không?
Thanh Linh coi đó là đương nhiên, với vẻ mặt kiêu ngạo. Bùi Nguyên Minh gần như bật cười tức giận khi nhìn thấy biểu hiện của bà ta. Người phụ nữ này không biết mình đang ở trong tình thế nào sao? Bà ta không lo lắng về việc liệu con gái bà ta có thể rời khỏi nhà tù không? Anh muốn cứu họ, nhưng bà ta lại nhân cơ hội để thương lượng các điều khoản với anh? Đưa họ ra ngoài, còn phải cho bà ta thêm 100 tỷ.
Một khi không cứu được, không chỉ hoàn toàn phải rời xa Trịnh Tuyết Dương, mà còn phải chuyển hết cổ phiếu của tập đoàn Thiện Nhân cho bà ta?
Thanh Linh, tôi có nên nói rằng bà là một tên khốn thực sự, hay là bà mơ mộng hão huyền quá mức đây, bà thực sự nghĩ rằng mình có năng lực đó sao?
Bùi Nguyên Minh chế nhạo. Thằng khốn, đừng nhiều lời! Thanh Linh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Cứ nói, cậu có thể đồng ý hay không thôi! Nếu không đồng ý, cút ngay! Nếu như bà muốn giao dịch, thì chúng ta sẽ bàn chuyện giao dịch này! Vậy nếu tôi thành công đưa hai người ra ngoài, sẵn tiện giúp bà lấy lại được mỏ vàng, thì tôi có lợi ích
gì?
Bùi Nguyên Minh nói đùa: Cổ phần của mỏ vàng có phải sang tên hết cho tôi không? Thanh Linh chế nhạo nói: Đừng có mơ! Đó là mạng sống của tôi!