Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3172: Chương 3172






Bùi Nguyên Minh không nhịn được mà vỗ tay cho sự ngang ngược của Thanh Linh.

Không ngờ lâu ngày không gặp, Thanh Linh bây giờ càng ngày càng quá đáng. Bùi Nguyên Minh lúc này mới nhún vai nói: "Ba điều kiện của bà xem ra tôi không làm được rồi” "Như vậy đi, tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa Tuyết Dương ra ngoài." "Bà và cái hợp đồng của bà, cứ việc chờ ở trong ngục Long Thương Húc thương hại bà nhé!" Vừa hết lời, Bùi Nguyên Minh quay người chuẩn bị rời đi. "Mẹ, mẹ đừng quá đáng quá, giao cho Nguyên Minh đi, đừng nhiều lời nữa!"

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương cũng đã không kìm được nữa, cô hít một hơi sâu, sau đó lạnh giọng nói.

Thanh Linh sắc mặt trầm xuống nói: "Tuyết Dương à, con cũng muốn hợp tác với kẻ người ngoài này lừa gạt mỏ vàng của mẹ sao?"

Trịnh Tuyết Dương thở dài: "Mẹ, mỏ vàng ngay từ đầu vốn không phải là của mẹ rồi, mẹ có thể đừng ngây thơ như vậy được không?"

Thanh Linh rất tức giận: "Tuyết Dương, mẹ là mẹ con, con ở đó thái độ gì thế?" "Chỉ cần con chịu chia tay với thằng này, cậu Long Thập Tam nhất định phải thực hiện hợp đồng này!" "Có vấn đề gì?"

"Hay là, con cũng không muốn nhìn thấy mẹ có cuộc sống tốt hơn sao?"

Thanh Linh bị giam mấy ngày nay một cách vô cớ, giờ phút này cuối cùng không thể kiềm chế được bản thân nữa, trong lòng có chút cuồng loạn.

"Bốp!".

Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cô ta cũng giơ tay tát vào mặt Thanh Linh, trực tiếp tát Thanh Linh đang cuồng loạn ngã xuống đất.

Thanh Linh sửng sốt một chút, sau đó che mặt kêu lên: "Đúng là oan nghiệp quá mà!" "Đứa con gái này dám làm như vậy với tôi!"

"Tôi chua xót quá!"

Trịnh Tuyết Dương thở dài, bất lực nói: "Nguyên Minh, trước tiên cho người đưa mẹ đi chỗ khác đi, chúng ta nói vài câu."

"Được!"

Bùi Nguyên Minh vỗ tay, ngay sau đó một viên thanh tra của sở cảnh sát bước vào kéo Thanh Linh lúc này đang lăn lộn trên sàn đi.

Sau khi tiếng hét cuồng loạn của bà ta biến mất sâu trong hành lang, Bùi Nguyên Minh đã cho người đem vào vài món ăn đặc sản của Vũ Thành vào.

Hai người xa nhau đã lâu, không có thời gian đi ăn cùng nhau.

Bây giờ hiếm khi được ăn cơm cùng nhau, thì lại ở trong bốn bức tường tù giam này, cảnh này cũng đủ khiến cho người ta buồn lòng.

Sau khi cẩn thận giúp Tuyết Dương cắt miếng bít tết, Bùi Nguyên Minh đưa dao nĩa, rồi nói nhỏ: "Nói đi, sự việc lần này, anh được Khánh Vân kể lại hết rồi."

"Tuy nhiên, về chi tiết của bản hợp đồng đó, anh vẫn muốn hiểu rõ thêm"

Trịnh Tuyết Dương gật đầu, cô ta biết Bùi Nguyên Minh thực sự muốn cứu cô ra ngoài, cau mày một lúc rồi mới nói nhỏ: "Hợp đồng đó có lẽ đã được mẹ em và Long Thương Húc âm thầm ký kết trước khi đến Vũ Thành rồi”.

"Với bản lĩnh của anh cũng có thể thấy rằng, tất cả các chữ ký trên hợp đồng đều là thật cả. Từ góc độ này, hợp đồng đó là thật."

"Vấn đề là, nội dung của hợp đồng quá khó tin."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.