Sau khi ngắt điện thoại, Bùi Nguyên Minh dẫn Trịnh Khánh Vân nhanh chóng đi cục cảnh sát.
Ngoại trừ xử lý thủ tục ra tù của Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh, Bùi Nguyễn Minh càng phải chủ động đi đến kể lại hành trình tối qua của mình với cảnh sát hơn nữa còn cung cấp đầy đủ chứng cứ từ camera giám sát.
Dù sao cái chết lần này của Long Sa Vực và Hùng Nguyên Hóa, tuyệt đối là nhắm vào bản thân anh.
Vì để tránh khỏi đối phương dựa vào sự giúp đỡ từ phía cảnh sát, vì vậy Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đánh đòn phủ đầu trước.
Sắc mặt của đội phó sở cảnh sát Hùng Tiến Đạt vô cùng kỳ quái, nhưng mà nếu như Bùi Nguyễn Minh đã chủ động đến để ghi lời khai, ông ta cũng không thể từ chối.
Chỉ có thể nhắm mắt làm bản ghi chép thôi.
Cả hai chuyện một trước một sau, đợi sau khi hoàn tất xong tất cả thủ tục đã là ba giờ chiều rôi.
Bùi Nguyên Minh đứng ở cửa lớn của cục cảnh sát đợi hai người Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh đi ra, Tần Ý Hàm dẫn theo một đám người xuất hiện.
Trong đám người này ngoại trừ luật sư, trợ lý và cả bảo an, còn có mấy người đồ đệ Long Môn mà Bùi Nguyên Minh cảm thấy có chút quen quen, chắc là được Tần Ý Hàm chọn từ trong Chấp Pháp Đường Long Môn đây mà.
Không phải không thừa nhận, năng lực làm việc của Tần Ý Hàm quả thật hơn người, nếu như đổi lại là người khác muốn một đêm chỉnh hợp lại Chấp Pháp Đường Long Môn là chuyện không thể nào được.
Nhưng mà, Tần Ý Hàm có năng lực mạnh mẽ lúc này cũng phải cung kính đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: “Cậu Minh, nghe nói anh chủ động đi cục cảnh sát lấy lời khai?”.
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Đây gọi là đề phòng trước”
Tần Ý Hàm gật đầu nói: “Ở phía tôi cũng tìm được một số chứng cứ, bao gồm camera giám sát trên đường, có thể chứng minh hành trình của cậu Minh tối qua, cũng có thể chứng minh anh và cái chết của Long Sa Vực và Hùng Nguyên Hóa không có bất cứ liên can gì”.
“Ít nhất, trừ khi có chứng cứ mới xuất hiện, bằng không cục cảnh sát và các cơ quan của Vũ Thành không thể vì chuyện này mà làm khó chúng ta”
“Nhưng mà..”
Nói đến đây, Tần Ý Hàm khẽ đau đầu nói: “Lúc nãy tôi vừa nhận được tin tức, Hùng Hạo Nam đã sắp phát điên rồi.”
“Ông ta nhận định rằng chính cậu Minh đã ra tay với Hùng Nguyên Hóa, vì vậy phải thế là sẽ lấy máu anh để trả nợ máu”
Bùi Nguyên Minh khẽ híp mắt nói: “Hùng Hạo Nam? Bố của Hùng Nguyên Hóa? Gia chủ của nhà họ Hùng?”
“Không sai, nhà họ Hùng vốn dĩ cũng không tính là hào môn vọng tộc, nhưng từ khi con gái ông ta gả cho nhà họ Long, ông ta Hùng Hạo Nam liền biến thành lão trượng nhân của nhà họ Long."
Tân Ý Hàm lấy điện thoại ra tra tư liệu.
“Bởi vì điểm này, những năm nay nhà họ Hùng ở Vũ Thành phát triển rất nhanh.”
“Hơn nữa Hùng Hạo Nam luôn cho mình là con chó của nhà họ Long, mọi thứ đều nghe răm. rắp theo lời của nhà họ Long, vì vậy ông ta muốn cắn ai thì cắn người đó!”
“Vì vậy, ở Vũ Thành, mọi người thà đắc tội nhà họ Long cũng không muốn chọc phải Hùng Hạo Nam”
“Hùng Nguyên Hóa là con trai bảo bối của ông ta, Long Sa Vực là anh em tốt của ông ta, là sư phụ của Hùng Nguyên Hóa”
“Nếu như bây giờ Hùng Hạo Nam đã nhận định cái chết của hai người này hoàn toàn liên quan đến cậu Minh!”
“Vậy thì ông ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để báo thù!”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Vị Hùng Hạo Nam này nếu như đã có thể mượn việc bán con gái để cho bản thân mình được leo lên cao, chắc hẳn cũng là một người thông minh, sẽ không tùy tiện mất đi lý trí”
“Người ở cục cảnh sát có thể chứng minh được sự minh bạch của tôi rồi”
“Lẽ nào ông ta cũng nhận định tôi là người đứng phía sau sao?”
“Tìm một người truyền lại cho Hùng Hạo Nam, nói với ông ta, người đứng ở phía sau là ai tôi không quan tâm”.
“Nhưng nếu như đổ hết chuyện này lên người tôi, ông ta cứ đợi chờ chết đi”.
Đối với những người như vậy, Bùi Nguyên Minh không có hứng chạy đi giải thích.
Chỉ cần nắm đấm của anh lớn hơn của đối phương, vậy thì đối phương sẽ không làm chủ được bản thân.
Hai người đang nói thì nhìn thấy Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương cuối cùng cũng đổi đồ, được mấy người thanh tra dẫn ra ngoài một cách cung kính.