**********
“A” Ngay lúc anh ta tiếp đất, thì lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Phạm Mục Cương vừa rồi vẫn còn rất kiêu ngạo, lúc này miệng mũi chảy máu, tay chân mềm nhũn. Anh ta muốn bò dậy, nhưng làm cách nào cũng không được.
Anh ta đoán được bắt đầu, đoán được quá trình, nhưng lại không đoán được kết quả.
Phạm Mục Cương anh đến từ dòng tộc cao quý thứ hai của Thiên Trúc! Hơn nữa còn tràn đầy kiêu ngạo của tuổi trẻ, là đồ đệ cưng của một trong ba đại thánh tăng của Thiên Trúc, còn là phó tổng điều hành của thương hội
Thiên Trúc! Anh ta cũng là một nhân vật lớn trong giới thượng lưu của Vũ Thành, và là anh em kết nghĩa của Long Thương Húc!
Theo Phạm Mục Cương thấy, bản tahan có nhiều thân phận như vậy, cho dù là ai cũng không dám làm gì mình.
Cho dù là người của cảnh sát tới bắt anh ta, cùng lắm cũng chỉ nhốt anh ta bốn mươi tám tiếng mà thôi.
Suy cho cùng, bản thân anh ta cũng có quyền miễn trừ ngoại giao
Nhưng anh ta không nghĩ tới, Bùi Nguyễn Minh lại thật sự một cước phế mình!
Đối với những người Thiên Trúc lợi ích làm đầu mà nói, giây phút Phạm Mục Cương bị phế, anh ta đã mất đi tất cả rồi!
Đối với anh ta mà nói, phế anh ta, hay chỉ bằng giết anh ta cho xong!
Lúc này Phạm Mục Cương sống còn không bằng chết! “Anh Mục Cương!” “Cậu Phạm!”
Nhìn thấy Phạm Mục Cương nôn ra máu, những người Thiên Trúc ở đó cũng phản ứng lại.
Có người vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy, nhưng sau đó đè vào mạch môn của anh ta, sắc mặt lại biến đổi rõ rệt, thất thanh nói: “Phế rồi?”
Phạm Kim Luân cũng tối sầm mặt lại, hai mắt đỏ bừng: “Phế rồi?”
Cho dù là một trong ba đại yêu tăng của Thiên Trúc, mấy năm nay trải qua biết bao nhiêu mưa gió, nhưng khi nhìn thấy đệ tử yêu quý nhất của mình bị phế ngay trước mặt mình, nhìn thấy kế thừa của mình bị đứt đoạn, lúc này, Phạm Kim Luân như muốn gầm lên.
Ông ta làm sao cũng không ngờ được là, bản thân đã bày rõ xe mã, bày rõ sức mạnh, bày rõ điều kiện thân phận, nhưng tên họ Bùi khốn kiếp đó lại chẳng hề nề mặt dù chỉ một chút.
Vậy mà lại trực tiếp phế Phạm Mục Cương!
Lúc này, Phạm Kim Luân chỉ muốn tát cho Bùi Nguyên Minh một cái chết đi để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Và những người Thiên Trúc có mặt cũng gầm rú điên cuồng, toàn linh đường trở thành một mớ hỗn độn.
Tần Ý Hàm vô thức giơ kiếm đứng chặn ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Còn đám người Kim Cửu Muội đã bất giác rút lui khỏi đại sảnh, bọn họ lo sợ cuộc đại chiến nổ ra, bản thân sẽ bị liên lụy.
Trong trường hợp này, cũng không ai dám chĩa súng vào Bùi Nguyên Minh. Suy cho cùng mọi người đều nhận ra, hành động này chắc khác nào một kẻ điên.
Kim Cửu Muội sắc mặt khó coi, lẩm ba lẩm bẩm: “Hết rồi, lần này coi như xong rồi... Tưởng tượng hậu quả có thể xảy ra, Kim Cửu Muội chỉ hận tại sao hôm nay cô ta lại đến đây. Nếu cô ta không tới, những chuyện này chẳng phải sẽ không liên quan gì tới cô ta sao?
Còn bây giờ, cô ta nên giải quyết thế nào? “Tên khốn kiếp!” “Tên súc sinh!” “Cậu dám giết con trai tôi, còn dám phế học trò của tôi!” “Tên họ Bùi kia, hôm nay tôi phải giết chết cậu!” Đúng lúc này, Phạm Kim Luân dùng tay phải rút giới đao trên thắt lưng ra, định xông tới chém chết Bùi Nguyên Minh. “Phạm Kim Luân, không phải ông tự xưng là thánh tăng sao? Sao ngay cả đạo lý xuất gia từ bi cũng không hiểu? Sao ngay cả đạo lý oan oan tương bảo bao giờ mới dứt cũng không hiểu?”
Bùi Nguyễn Minh nhìn Phạm Kim Luân một cách thích thú. “Nếu ông thật sự là thánh tu, lúc này không phải nên khuyên tôi buông hạ đồ đao lập địa thành Phật sao?” “Bốn tọa không có hứng thú này, đêm nay bổn toạn chỉ muốn hóa thành bộ dạng hung dữ, giáng yêu phục ma!”