**********
“Bổn toạn muốn cậu xuống Hoàng Tuyền mà hối hận, cho cậu biết, kiếp sau đừng chọc giận người Thiên Trúc cao quý!”
Phạm Kim Luân bộ mặt dữ tợn, giới đạo trong tay đã tuốt khỏi vỏ.
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lắc đầu, chậm rãi nói: “Đáng tiếc ông không phải đối thủ của tôi. Con trai của ông không bằng tôi, học sinh của ông không bằng tôi, ông cũng không bằng tôi! Mới bước nửa chân vào cấp độ Chiến Thần, so với tôi, chẳng là cái thá gì... “Hay hay hay! Hay cho câu chẳng là cái thá gì! Nếu đã như thế, tôi sẽ cho các người thấy bí thuật của Thiên Trúc của chúng tôi đáng sợ như thế nào!”
Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy trên tay của Phạm Kim Luân có thêm một lá bùa, ông ta niệm niệm gì đó, sau đó dùng ngón tay điểm vào lá bùa, rồi trực tiếp đặt giữa ấn đường mình.
Khi câu thần chú vừa thi triển, Bùi Nguyễn Minh cảm nhận rõ ràng khí tức của Phạm Kim Luân lập tức tăng vọt gấp mấy lần. Đặc biệt là đôi mắt của ông ta trực tiếp biến thành một màu đỏ như máu, giống như một ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Một áp lực khó tả lan tràn xung quanh, bao phủ cả bầu trời.
Cấp độ Chiến Thần! “Thuật thôi miên của Thiên Trúc?” Bùi Nguyễn Minh mí mắt khẽ giật. “Thật không ngờ, ông cũng có thể tự thôi miên bản thân, và thông qua việc tự thôi miên, để bùng nổ sức mạnh của bản thân. Ông không biết làm như thế có hậu quả gì sao?” “Hậu quả? Giết được cậu, thì tôi không còn hậu quả gì cả!”
Phạm Kim Luân cười gắn, ông ta nắm lấy giới đạo trong tay rồi trực tiếp lao tới.
Ảnh đao lóe lên, giống như một mảnh kim luân chắn ngang trời. Mười mấy cao thủ của Thiên Trúc cũng gầm lên xông tới, thanh kiếm Khanda trong tay họ lóe lên ánh sáng vô cùng chói mắt.
Nhưng đối diện cảnh tượng này, Tần Ý Hàm không hề lùi bước mà tiến lên, một người một kiếm chặn đám người Thiên Trúc kia.
Hiện trường trực tiếp rơi vào trận chém giết hỗn loạn nhất.
Kim Cửu Muội vừa nãy muốn rời đi cũng hoàn toàn chết lặng, cô ta muốn rời đi nhưng cũng muốn tận mắt chứng kiến cái chết của Bùi Nguyên Minh.
Cho nên bây giờ cô ta chỉ có thể cắn răng mà gọi người tới,
Đúng lúc này, Phạm Kim Luân đã bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Giới đạo trong tay vung ra, giống như có mấy cái kim luận đồng thời tách ra, ép về phía Bùi Nguyễn Minh.
Thanh kiếm Khanda trong tay Bùi Nguyên Minh xẹt qua, chặn lại đòn sấm sét của Phạm Kim Luân. “Keng!” Kiếm khí của hai bên va chạm vào nhau, lúc này phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Sau đó cả hai cùng lúc lùi lại hai bước.
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nhìn thanh kiếm Khanda bị bẻ thành hai mảnh trên tay. Thứ này suy cho cùng cũng chỉ làm binh khí tầm thường, nó không thể ngăn cản cuộc tấn công khủng khiếp của Phạm Kim Luân.
Và giới đao trong tay Phạm Kim Luân chắc đã được rèn luyện, gọt giữa rất lâu, nên chất lượng rất đáng kinh ngạc. “Thuật thôi miên Thiên Trúc, quả nhiên vượt trội hơn người.” Bùi Nguyên Minh nhìn Phạm Kim Luân, trong lòng cảm khái
Khi anh ở chiến trường ÁÂu năm đó, anh đã từng nhìn thấy một chiến thần Thiên Trúc sử dụng thuật thôi miên Thiên Trúc.
Chỉ có điều sức mạnh ông ta có thể lập tức tăng vọt, nhưng sau khi sử dụng chiêu thức này, kết cục hẳn là rất khủng khiếp. Nhưng mà Bùi Nguyên Minh khi đó không phải đích thân đánh bại chiến thần đó, lúc này nhìn thấy Phạm Kim Luân sử dụng thuật thôi miên Thiên Trúc, anh cảm thấy có chút vui mừng.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh cũng không vội ra tay, mà một nửa thanh kiếm Khanda trong tay vụt ra và rơi trước mặt của Phạm Kim Luân. “Keng.”
Phạm Kim Luân mặt không cảm xúc, giới đạo trên tay ông ta rít lên, lấy cứng chọi cứng với Bùi Nguyên Minh. “Keng keng keng”
Bùi Nguyễn Minh di chuyển cực nhanh, lập tức tách ra chín đạo, một đao tiếp nối một đạo.