Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2105: Chương 2105: Chấn động cả đất trời






"Không!!" Lâm Mộng Tịch đau đớn thét lên, nước mắt không nén nổi chảy dài xuống gò má.

Hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba và Tam Vĩnh nghiêng đầu về một bên không đành lòng nhìn tiếp.

Diệp Cô Thành làm như vậy, không chỉ là khinh nhục Tần Sương mà còn sỉ nhục cả đám người của Lâm Mộng Tịch nữa. Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ ngoài việc nhắm mắt làm ngơ còn có lựa chọn nào khác nữa?

Kết quả hôm nay đều do bọn họ chọn lựa, không trách được người khác, chỉ có thể trách chính bản thân mình, lại càng không thể mong chờ ai khác có thể cứu vớt lại cục diện ngày hôm nay.

Đau khổ của Tần Sương hiện tại đều do bọn họ làm ra.

Rầm!!!

Lúc này, bỗng nhiên toàn bộ khu vực Hư Vô Tông lại chấn động mạnh.

Mọi người đứng trên đại điện lảo đảo thân mình.

Đám người Diệp Cô Thành nhướn mày, đồng loạt nhìn ra bên ngoài.

"Có chuyện gì xảy ra?" Diệp Cô Thành lạnh lùng hỏi.

"Không biết, có vẻ là động đất?" Độc lão thứ nhất trả lời.

"Không phải!" Ngô Diễn lạnh lùng lắc đầu, lát sau, hắn ta bống nhăn mày, vội vàng nói: "Có người tấn công kết giới!"

Nói xong lời ấy, Ngô Diễn bước nhanh ra bên ngoài, sau đó ông ta khẽ động tay, đọc chú ngữ, lớp kết giới trên không của Hư Vô Tông bỗng nhiên biến thành trong suốt, người đứng bên trong có thể nhìn thấy hình ảnh phía bên ngoài.

Mà bấy giờ một bóng người đang đứng trên không trung ngay sát rìa kết giới.

Hệt như Chiến thần!

Tân Sương quay lại nhìn, đôi mắt kiên cường ấy đột nhiên tràn trề sức sống, trong đó có cả cảm động, thậm chí là nước mắt.

Là Tam Thiên!

Là hắn!

Hắn thật sự đã đến rồi!

Điều này chứng tỏ bản thân vẫn có vị trí trong lòng hắn. Tuy không đến mức người thương, nàng vĩnh viễn cũng thua Tô Nghênh Hạ, nhưng hắn có thể đến giúp nàng vào thời khắc quyết định này, nàng ta đã thấy cuộc đời này không tiếc.

"Ngươi tới cứu ta sao?" Nhìn lên hình bóng của Hàn Tam Thiên đang lơ lửng trên không, Tần Sương cố nén nước mắt, thì thảo hỏi.

"Mẹ chứ, thằng này là ai?" Diệp Cô Thành nổi điện quát lên.

Biết rõ hắn ta đang ở Hư Vô Tông vẫn có kẻ ăn gan hùm mật gấu đến đây tấn công, không thèm coi hắn ta ra gì đúng không?

hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba, Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch cũng đồng loạt nhìn ra phía bên ngoài kết giới, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Đeo mặt nạ... Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn ta chính là người đeo mặt nạ mà Sương Nhi nói đó ư?" Lâm Mộng Tịch dần dần nhíu mày.

"Người đeo mặt nạ?" Diệp Cô Thành nhăn mặt, trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác giận dữ và cả lo lắng: "Người đeo mặt nạ là ai?"

"Nói ra sẽ dọa ngươi chết khiếp." Tần Sương lạnh lùng cười.

"Dọa ta sợ chết khiếp?" lcd lại chẳng tin: "Hắn cũng xứng sao? Chỉ sợ để hắn ta biết tên ta liền sợ đến tè ra quần đấy."

"Thế ư? Vậy để ta cho ngươi biết, ngươi hãy nghe cho kỹ, người đeo mặt nạ chính là người thần bí."

Nghe thấy vậy, Diệp Cô Thành giật sững người, trên đỉnh Kì Sơn hắn ta đã bị người thần bí đoạt mất danh tiếng, mất hết mặt mũi. Thậm chí vì đố kị sinh hận, hắn ta đã nghe theo lệnh của Vương Hoãn Chi mà cố gắng để giết tên khốn khiếp đã cướp mất danh tiếng của mình.

Nhưng, không phải hắn ta đã chết rồi ư?"

Nghĩ đến đó, Diệp Cô Thành lại đường hoàng quát lớn: "Con điểm kia, ngươi dám dọa nạt ta?"

Tần Sương cười: "Sao nào? Sợ?"

"Sợ? Diệp Cô Thành ta lại biết sợ ư? Đừng nói đến chuyện hắn ta không thể nào là người thần bí được, mà dù cho có là hắn thật đi nữa thì sao? Khi đó ta và Vương Hoãn Chi có thể giết hắn một lần, thì ngày hôm nay ta cũng có thể giết hắn lần thứ hai." Diệp Cô Thành tức tối hét lên, sau đó lại nhìn sang Tam Vĩnh: "Giao lệnh bài chưởng môn ra đây."

Tam Vĩnh theo bản năng giấu lệnh bài chưởng môn vào ngực, không muốn đưa cho hắn ta.

"Ngươi đang ép tađó ư?" Đôi mắt của Diệp Cô Thành nheo lại, hắn ta đánh mắt ra hiệu cho trưởng lão của ngọn núi thứ nhất, ông ta lập tức niệm pháp quyết, một vòng sáng xuất hiện lơ lừng trên bầu trời giữa chính điện.

Trong vòng sáng ấy đang diễn ra cảnh tượng người của ngọn núi thứ ba và thứ tư bị giết sạch không còn ai.

Trên ba ngọn núi, lúc này thây chất thành đồng, máu chảy thành sông, vô số nam đệ tử nằm giữa vùng máu, trước khi chết nhiều người vẫn trợn to mắt, trong đó tràn đầy sự không cam lòng. Còn nữ đệ tử thì bị đám đệ tử của Dược Thần cốc thay phiên nhau làm nhục, giữa những tiếng cười khả ố của chúng là tiếng kêu thê thảm của những




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.