Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa gian điện chính, mười hai độc lão áp giải Tần Sương tiến đến.
Tuy rằng Tần Sương đã ra sức chống lại, nhưng nàng ta không thể đấu lại mười hai kẻ này, sau khi bị tấn công liên hồi Tần Sương đã trúng độc của mười hai lão già đó, tuy người vẫn tỉnh táo nhưng gân mạch toàn thân đã bị phong bế, hiện giờ nàng chỉ giống như một người thường, bị mười hai độc lão bắt và áp giải nàng đến chính điện.
"Sương Nhi!" Lâm Mộng Tịch nhìn thấy Tần Sương thì vô cùng lo lắng, Tần Sương không chỉ là học trò yêu quý của nàng ta mà còn là đứa con gái mà nàng ta mang nặng đẻ đau mười tháng, có người mẹ nào trong thiên hạ lại không yêu thương đau lòng vì con gái của mình chứ?
Tần Sương vì bị thương, trên khóe môi chảy ra một hàng máu tươi, sắc mặt tiều tụy, mặc dù kinh mạch bị phong bế nhưng ánh mắt khi nàng nhìn về phía Diệp Cô Thành vẫn tràn đầy lạnh lùng và hận thù như cũ.
"Ôi! Mỹ nhân tới rồi đấy ư?" Diệp Cô Thành cười khẽ, hắn ta giơ chân đạp bay đại sư Tam Vĩnh, sau đó chậm rãi bước lại phía Tần Sương.
"Ngươi là tên cầm thú!" Tần Sương nghiến răng mắng to.
Trên đỉnh núi thứ tư, nam thì bị giết, nữ thì mất đi trong sạch, cảnh tượng như thảm kịch nhân gian ấy vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Tần Sương, chuyện đó không phải là chuyện mà một con người có thể làm ra, chỉ có ác ma, loài ác ma đến từ địa ngục mới nhẫn tâm nhường ấy.
"Cầm thú? Ngươi nói ta đó à?" Diệp Cô Thành nhẹ giọng cười nói: "Lát nữa đến lúc ta chơi ngươi, ngươi sẽ biết ta còn có thể độc ác hơn nữa!"
"Phi!" Tần Sương tức giận nhổ một ngụm nước bọt lên người hắn ta, trong lòng không thể xua tan nỗi phẫn uất.
Tần Sương biết Diệp Cô Thành không phải người tốt, nhưng nàng vĩnh viễn không tưởng tượng ra được hắn ta lại có thể xấu xa tới trình độ khiến người khác căm hận như này. Hắn ta lại dám dung túng người ngoài làm ra loại chuyện súc vật này với đệ tử của Hư Vô Tông.
Tối thiểu thì đó cũng là sư đệ sư muội của hắn ta mà.
Diệp Cô Thành dùng tay lau sạch nước bọt trên mặt, hắn ta không hề tỏ ra phẫn nộ, trái lại còn lấy tay lau mặt sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi: "Thơm qúa, thơm quá đi."
Diệp Cô Thành cười cười như không có chuyện gì, hắn ta nhìn Tần Sương rồi nói: "Sư muội Tần Sương, chẳng lẽ ngươi không biết lúc mình tức giận trông quyến rũ lắm ư?"
"Nhưng không sao, đừng vội, Diệp Cô Thành ta đã nói rồi, sau khi ta tiến vào Hư Vô Tông sẽ phá thân của ngươi ngay trước mặt đám liệt tổ liệt tổng, ta nói được thì làm được."
"Mỹ nhân số một Hư Vô Tông ư? Cũng chỉ là thứ rẻ rách quỳ gối dưới háng ta thôi!" Diệp Cô Thành cười u ám.
Dung nhan tuyệt mỹ của Tần Sương vẫn luôn khiến vô số đàn ông mất ăn mất ngủ, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Diệp Cô Thành. Nhưng không chỉ vậy, đối với hắn ta, việc tóm được bậc mỹ nhân như vậy trong tay cũng đã là một chuyện vô cùng đáng để tự hào rồi.
"Diệp Cô Thành, nếu như ngươi dám chạm vào một ngón tay của Tần Sương thôi, ta quyết liều mạng với ngươi." Lâm Mộng Tịch thấy Tần Sương bị sỉ nhục như vậy lập tức quát lớn.
"Chỉ bằng ngươi thôi ư?" Diệp Cô Thành lạnh lùng cười: "Liều mạng? Chỉ là một con đàn bà ngu xuẩn mà thôi, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi có tư cách gì mà liều mạng với ta? Ta cho ngươi biết, ngươi dám động vào ta, ta không chỉ khiến đám đệ tử của ngươi phải mất thân trong trắng mà ta còn phải lấy cái mạng của cô ta nữa!"
"Ngươi!" Lâm Mộng Tịch nổi giận.
"Diệp Cô Thành, ngươi đừng nên quá đáng!" Hai trưởng lão của đỉnh núi thứ hai và thứ ba hét lên.
"Đúng vậy, Tần Sương là con gái của ta, ngươi đừng có mà ép ta." Lâm Mộng Tịch cắn răng nói, nếu như Diệp Cô Thành định dùng các nữ đệ tử của nàng ta để làm con cờ uy hiếp, nàng ta cũng quyết không quan tâm.
Có đôi khi, tình thương của mẹ là vĩ đại, nhưng cũng vô cùng ích kỉ."
“Ta quá đáng u? Có sao?" Diệp Cô Thành nhìn về phía đám thuộc hạ của mình, hắn ta cất giọng cười khinh thường, tiếp đó liền quát lên: "Đúng thế, ta quá đáng đó, thế nhưng các người có thể làm gì đây? Không có cấm chế bảo vệ, đám rác rưởi các ngươi cũng chỉ như lũ dê béo lợn ngu chờ đợi giết thịt thôi."
Hắn ta vừa dút lời, bàn tay Lâm Mộng Tịch khẽ động, một dòng chân khí ngưng tụ thành thanh kiếm, trên kiếm đó thấm đầy sát khí.
Nàng ta mới khẽ động tay, mười hai độc lão đã nhanh chóng lao lên chắn trước mặt Diệp Cô Thành.
Hai vị trưởng lão của đỉnh núi thứ hai và thứ ba bấy giờ cũng khởi động linh khí chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Diệp Cô Thành lại coi thường mà cười nhạt, đám già cả này trong Hư Vô Tông đúng là cũng coi như tài giỏi, thế nhưng để chống lại hắn ta cùng các trưởng lão và mười hai độc lão sau lưng thì chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi.
Tam Vĩnh chau mày, trên mặt hiện lên vẻ khó xử không biết nên xử trí như thế nào.
Muốn xông lên lại sợ đánh không lại, sợ thành quả giành được của việc bọn họ cúi đầu nhận thua sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hưng nếu không tham gia, hôm nay ông ta nào còn mặt mũi và trách nhiệm của kẻ làm chưởng môn nữa.
"Được rồi!"
Trong thời khắc vô cùng căng thẳng này, Tần Sương đột nhiên lên tiếng.
"Diệp Cô Thành, không phải ngươi muốn làm nhục ta thôi sao? Đến đây đi." Tần Sương nói xong liên tự tay cởi bỏ nút áo thứ nhất.
"Sương Nhi, không được!" Lâm Mộng Tịch vội vã hét lên ngăn cản.
"Có gì mà không được?" Tần Sương cười đau đớn, trong đôi mắt nàng không còn một chút tình cảm nào, nếu có thì cũng chỉ còn lại toàn là tuyệt vọng: "Lẽ nào để các ngươi phải xông lên quyết đấu với họ ư?"
"Các ngươi có thể thắng sao? Thêm nữa nếu đánh bọn họ, không phải là tự tát vào quyết định gia nhập vào Dược Thần các của mọi người hay sao? Không phải là đi ngược lại với quyết định của mọi người hay sao? thứ các người muốn chỉ là tự hạ thấy bản thân cầu xin sự an toàn dưới quyền uy của Diệp Cô Thành mà thôi. Nếu bây giờ đánh nhau không phải nực cười lắm hay sao?"
Một câu nói khiến Lâm Mộng Tịch và hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba lập tức cúi đầu xấu hổ.
Đúng vậy, nếu bọn họ ra tay, vậy thì tất cả những chuyện bọn họ đã làm lại có ý nghĩa gì chứ?
Hi sinh ta để các người được như ý muốn, thật tốt. Giống như việc các người đã làm, hi sinh tính mạng đệ tử của mình để bảo vệ tính mạng của bản thân." Tần Sương cất tiếng cười khinh thường.
"Chỉ mong rằng sau người các ngươi có thể sống được yên ổn." Nói xong, Tần Sương cởi đến nút áo thứ hai, đã có thể thấy lấp loáng làn da trắng nõn như ngọc của nàng.
"Chúng ta... Chúng ta..." Lâm Mộng Tịch cúi đầu, nàng ta không dám nhìn con gái mình.
Vì nàng nói rất đúng!
Hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai và thứ ba cũng yên lặng không nói, bọn họ đang tự vấn lương tâm của mình, rằng quyết định mà họ đã chọn, đến bây giờ có còn chính xác hay không?
"Haizz!" Tam Vĩnh thở dài một tiếng.
Tuy rằng luôn miệng nói hết thảy lựa chọn đều vì lo cho đệ tử cả Hư Vô Tông, hế nhưng ông ta để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, ông ta nghĩ cho bọn họ sao? E rằng đám người này chỉ sợ chọn Hàn Tam Thiên thì sẽ bị báo thù mà thôi! Có quan