Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1877: Chương 1877




Khi một đám người nhìn thấy nữ tử đó đã hoàn toàn sững sờ trước vẻ đẹp của nàng ấy, rất nhiều nam nhân đều mất hồn tại chỗ, ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, thời gian giống như bị đông cứng. Ngay khi những nữ tử nhìn thấy nàng cũng xấu hổ. Đều là nữ nhân, sao nàng ta có thể xinh đẹp như vậy?!

Thời điểm Hàn Tam Thiên thấy người kia, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, nhưng không giống người khác, tâm trạng Hàn Tam Thiên nhảy lên không bởi vì nàng ta đẹp, mà là bởi vì nàng ta là Tần Sương. Mà người nói chuyện, chính là Diệp Cô Thành cạnh Tần Sương.

Lúc này, hắn mỉm cười, tự cho là phong độ nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy tự tin và khinh thường, đi theo đám người, chậm rãi đi tới.

Lúc sắp đến gần, đám người vì đều nhìn vẻ đẹp của Tần Sương mới tỉnh táo lại, nhớ đến lời nói của Diệp Cô Thành lập tức cả giận quát: "Ngươi đây tính là thứ gì? Cũng dám ở đây nói lung tung?"

“Nói hay lắm, tại hạ đệ tử của Hư Vô Tông, Diệp Cô Thành." Diệp Cô Thành tự tin cười.

Nghe nói đến đây, có người lúc này mới phản ứng được: “Các ngươi chiến đấu với tà giáo ở thành Lộ Sương mấy ngày trước đây, giải cứu bốn trăm thiếu nữ của liên minh kia chi kia?"

Diệp Cô Thành cười: “Đúng vậy. Vị bên cạnh ta đây là Tiên Linh sư thái của liên minh chúng ta và là thủ lĩnh của liên minh chúng ta."

“Hoá ra là Tiên Linh sư thái, thất kính thất kính."

Một đám người nghe nói Tiên Linh sư thái, cơn tức giận của họ đột nhiên biến mất, tất cả đều kính cần chào. Lúc này Sở Thiên ưỡn người lên, không hiểu hỏi Phù Mị bên canh: “Vị Tiên Linh sư thái này là ai vậy? Sao nghe xong tên của nàng ta, mọi người đều sợ như thế."

"Tiên Linh sư thái chính là chưởng môn của Đông Hoa tiên môn, tu vi đã đạt đến Tru Tà, là cao thủ đúng nghĩa trong thế giới Bát Phương." Phù Mị nói.

Nghe đến cảnh giới Tru Tà, Sở Thiên lập tức ngậm miệng lại.

Tru Tà mặc dù là cảnh khác với Không Động, nhưng trên thực tế lại là cách nhau một trời một vực, càng là cấp bậc lên cao thì thường chỉ là một giai đoạn nhỏ đã có thể dẫn trước. Bởi vì cấp độ càng cao càng khó luyện tập, thậm chí có thể nói, mỗi một giai đoạn không đáng kể đều cần vô số nguyên liệu và tu vi tích lũy, thậm chí tốn kém bằng việc bồi dưỡng mấy người cảnh giới Không Động, chứ đừng nói loại tồn tại này đã trực tiếp vượt qua một cảnh giới.

Tru Tà và Không Động dường như chỉ là chuyện ở giữa.

Cảnh giới Không Động đã có thể làm thành chủ ở thế giới Bát Phương, là loại cao thủ không hề sai, vậy hiển nhiên cảnh giới Tru Tà là cao thủ trong cao thủ.

Nhìn thấy đám người đều ngậm miệng, lúc này Diệp Cô Thành lạnh giọng cười: “Hiện tại, chư vị còn cảm thấy ta nói sai không? Nếu như không có gì dị nghị, vậy cái người dẫn đầu sẽ do Tiên Linh sư thái làm."

Đám người nhìn nhau, ai dám phản đối chứ.

"Ha ha, Tiên Linh sư thái là bản mẫu của chúng ta, mấy ngày tấn công vào sào huyệt của ma giáo, ột phá quân địch, giải cứu bốn trăm thiếu nữ. Về công về lý, có người như thế dẫn đầu là phúc khí của chúng ta.”

"Đúng vậy, Tiên Linh sư thái đức cao vọng trọng, nàng làm người dẫn đầu, thực sự là điều mọi người mong đợi."

Một đám người đổi hướng gió, lấy lòng sư thái, mặc dù ai cũng đều muốn làm người dẫn đầu, bởi vì tuỷ chỉ là người dẫn đầu tạm thời, nhưng cũng có thể bố trí trong chiến đấu để cho mình có được tỉ lệ có được bảo vật cao nhất.

Nhưng đối mặt với một vị cao thủ, trong lòng không phục, ngoài miệng cũng phải phục.

"Mặc dù người dẫn đầu đã chọn nhưng liên minh vẫn chưa thể thành lập." Chân Phù Tử nói.

Diệp Cô Thành nghe được, tức giận nói: “Cái gì? Người có ý kiến với Tiên Linh sư thái sao?"

Chân Phù Tử lắc đầu cười một tiếng: “Cái gọi là liên minh, đương nhiên muốn mọi người đồng tâm cho nên muốn lập liên minh nhất định phải đáp ứng điều kiện này. Bây giờ có một cách, ngươi thử xem."

"Thử thế nào?" Giọng Diệp Cô Thành lạnh lùng.

"Tế trời." Chân Phù Tử cười thần bí, sau đó chỉ về phía sau đám người: “Giết ác ma!"

Lời này vừa nói ra, đám người mặt càng thêm dò xét, giết ma tế trời? Nhìn ánh mắt Chân Phù Tử rõ ràng đang tìm gì đó? Rõ ràng có ma đạo trà trộn trong đám người?

"Hàn Tam Thiên, người còn không đi ra?"

Đột nhiên, ánh mắt Chân Phù Tử sáng như đuốc nhìn Hàn Tam Thiên ở phía sau đám người, trong lời nói là giọng điệu kinh người.

Đám người hoảng sợ quay lại nhìn, lúc này Hàn Tam Thiên từ một kẻ qua đường Giáp Ất Bính, trong nháy mắt biến thành tiêu điểm!

“Hàn Tam Thiên?"

“Cái gì? Người kia là Hàn Tam Thiên?"

Đán người vô cùng sợ hãi, nhất là người bên cạnh Hàn Tam Thiên, dùng tư thế sét đánh nhảy ra khỏi bên cảnh, vô cùng cảnh giác nhìn anh.

Lúc này Hàn Tam Thiên cũng ngây người ngay tại chỗ, không kịp chuẩn bị, bị tên đó túm đuôi. Anh vốn muốn xem thử Chân Phù Tử làm sao kéo bè kết phái, trong lòng đương nhiên không để ý, mẹ nó ai nghĩ đến, tên kia đột nhiên đổi đường, trực tiếp ném bom lên người mình.

Cho nên, dù là Hàn Tam Thiên hay thận trọng cũng hoàn toàn không ngờ đến chuyện lại đột nhiên như thế. Mà đám người cũng đang nhìn anh chằm chằm.

"Mẹ nó, tình huống gì vậy?!"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.