Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1878: Chương 1878




"Ta..." Hàn Tam Thiên thật sự ngây ngần cả người.

Lần thứ hai gặp Hàn Tam Thiên, Diệp Cô Thành như gặp được kẻ thù giết cha, hai mắt đỏ rực, hận không thể tận tay xé banh xác Hàn Tam Thiên ngay lập tức, mà Tần Sương từ sau khi đến nơi, không nhìn mọi người mà chỉ là lạnh lùng vô hồn, lúc này gặp Hàn Tam Thiên, cả người không khỏi tim đập dồn dập, nhưng rất nhanh, nàng lại cảm thấy mất mát không gì sánh bằng.

"Chư vị, mặc dù hắn là Hàn Tam Thiên, thế nhưng không phải tên Hàn Tam Thiên cầm trong tay búa Bàn Cổ, hắn chỉ là một tên phản đồ một cái rác rưởi của Hư Vô tông ta mà thôi." Diệp Cô Thành lạnh giọng quát.

"Nói không sai, mấy ngày trước ở Lộ Thủy thành, khi chúng ta giải cứu thiếu nữ, thằng nhãi này đang ở trong Ma Quật giết hại thiếu nữ, hắn và đám Tiểu Diện Ma chính là đồng lõa." Lúc này Lục Vân Phong cũng lạnh lùng nói.

"Nếu như đại gia không tin, ta cũng có thể làm chứng, ta cũng nằm vùng trong đám thiếu nữ bị bắt, ngày ấy, Hàn Tam Thiên đang định làm chuyện cầu thả với ta thì may mắn người của chúng ta tiến vào kịp thời, bằng không mà nói, hậu quả không thể tưởng tượng." Ôn Nhu cũng đứng dậy, chỉ thẳng vào Hàn Tam Thiên.

Một người nói có thể là giả dối, nhưng tất cả mọi người nói chắc như đinh đóng cột, vậy chuyện này dù có giả dối, cũng là sự thật. Nhất là cái gật đầu nhè nhẹ của Tiên Linh sư thái, mọi người không tin cũng phải tin rồi.

"Hàn Tam Thiên này, không phải là Hàn Tam Thiên kia sao?" Có người nghe thấy tiếng nói của Hư Vô tông, lập tức nghi ngờ nói.

"Đúng vậy, trùng hợp như vậy sao? Hai người có tên giống nhau?"

"Rất đơn giản mà, thằng nhãi này nhất định là mạo nhận tên ở rể kia, mượn danh nghĩa và thanh danh của người ta làm mưa làm gió, trùng hợp cái gì chứ!"

"Thì ra là một số tên tiểu nhân lừa đời lấy tiếng."

Một đám người nghe xong những lời này, tuy rằng trong ánh mắt nhìn chằm chằm đã không có ý muốn giết người cướp của nữa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên, chỉ là đổi cách khác mà thôi.

Mà bên tiểu đội nhỏ bảo tàng của Hàn Tam Thiên, lúc này cũng yên lặng không thôi.

"Ta còn tưởng thằng nhãi này là cao thủ che giấu, mẹ kiếp, không ngờ dĩ nhiên là người trong ma đạo, bây giờ suy nghĩ một chút, ngày đó đánh nhau với Tiểu Diện Ma và đám Hồ Si kia càng giống là diễn kịch hơn, mục đích, đương nhiên là muốn dùng cách này chui vào trong đám chúng ta."

"Ài, ta đã nói rồi, thế giới Bát Phương này sao lại đột nhiên xuất hiện hết tên cao thủ này rồi đến tên cao thủ vô danh khác, nhưng ngay cả đánh nhau với Hổ Si và Tiểu Diện Ma, làm cả buổi, người ta là hồ ly trong ổ diễn kịch, cho những con thỏ như chúng ta đây nhìn mà thôi."

Nhìn thấy công chúng công kích Hàn Tam Thiên, trong lòng Tiểu Đào thấp thỏm, sau khi do dự cả buổi, đang muốn mở miệng, lại bị Sở Thiên ngăn lại, hắn tức giận nhìn sang Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, ta thật sự là nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ ngươi lại là loại rác rưởi này, khó trách đêm hôm đó Hồng Môn Yến, ngươi có thể trở ra một cách toàn vẹn, lúc ấy ta đã nghi ngờ hỏi ngươi, nhưng ngươi lại trốn tránh không đáp, còn kêu chúng ta nhanh chóng rời khỏi Lộ Thủy Thành."

"Bây giờ nghĩ lại, tất nhiên là chuyện xấu của ngươi bị bại lộ, nóng lòng muốn chạy trốn giữ mạng, ta thật sự là tin lầm người rồi." Sở Thiên tức giận quát.

Nói xong, Sở Thiên nhìn về phía người chung quanh, lạnh lùng nói: "Chư vị, mặc dù ta đồng hành với tiểu tử kia, nhưng mà, ta cũng bị tiểu tử kia lừa bịp."

Ngoài dự tính của Hàn Tam Thiên, nhưng lại nằm trong dự liệu đó là, lúc này Phù Mị lại đột nhiên đứng dậy: "Nói không sai, chúng ta và hắn chỉ là kết đội đi đường mà thôi, thật không ngờ lại trúng gian kế của hắn. Chúng ta và hắn tuyệt đối không có liên quan."

Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, lập tức trong lòng không khỏi cười khổ, lời người khác nói thì không tính, Sở Thiên hiểu lầm cũng thuộc về phạm vi Hàn Tam Thiên có thể lý giải, nhưng Phù Mị thân là người Phủ gia, không thể nào không biết thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên.

Nhưng hôm nay nàng ta không do dự vứt bỏ Hàn Tam Thiên, rõ ràng là nhìn thấy hiện trường nhiều người, nàng ta sợ liên quan đến bản thân nàng ta mà thôi.

Nữ nhân như vậy, Hàn Tam Thiên thật sự quá mức ghê tởm.

Lúc không có chuyện gì làm thì Tam Thiên ca ca, lúc gặp chuyện thì phế vật, ma đầu, thú vị, quả thực thú vị mà.

"Nếu như mọi người đều biết hết rồi, Hàn Tam Thiên này chính là một tên ma đầu, chúng ta phải thành lập liên minh, giết tên ma đầu này tế trời, trước tiên tỏ rõ sự đồng lòng cái đi." Lúc này vẻ mặt Chân Phù Tử cười khẽ nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng đề nghị.

"Nói không sai, giết tên ma đầu này, dùng để tế trời."

"Không cần biết hắn là Hàn Tam Thiên thật hay là Hàn Tam Thiên giả, nếu đã giết người đoạt bảo, giả dối, cho dù thật là Hàn Tam Thiên cũng là diệt trừ một mối họa lớn, chư vị, chúng ta cùng tiến lên."

"Hôm nay, ta sẽ báo thù cho những thiếu nữ bị bắt cóc kia!"

Con mẹ nó!

Hàn Tam Thiên từ trước đến nay tính tình luôn tốt thì lúc này trong lòng cũng không khỏi mắng Chân Phù Tử một câu, lão già chết tiệt này, vòng một vòng lớn như vậy, đạt được mục đích rồi lại chơi ta!

Con mẹ nó, mình và hắn không thù không oán, lão lại nhảy ra như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?!

Đối mặt với khí thế hung hung mọi người, Hàn Tam Thiên đột nhiên lại người một bước, năng lượng trong cơ thể lập tức ngưng tụ ở trong tay toàn bộ, lạnh lùng nhìn đám người.

Sau lưng chính là vách núi vạn trượng, lúc này không thể lui được nữa!

"Nhưng đừng quên, đại hội đấu võ đó."

Ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị dùng sức liều mạng thì Chân Phù Tử lại đột nhiên nói một câu làm nội tâm Hàn Tam Thiên muốn mắng chửi điên cuồng.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.