Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1913: Chương 1913




Người đẹp lại thiên phú tốt, càng khiến Ngao Quân vui vẻ: “Tốt, tốt. Các ngươi có thiên tài như vậy, càng khiến Ngao gia của ta yên tâm. Như vậy đi, chỗ này của ta có viên linh đan vạn năm, là đan của Ngao gia không truyền ra ngoài. Chỉ cần ăn một viên, vị cô nương này tiến thẳng từ sơ giai lên thượng giai, thậm chí cũng có khả năng gần chạm đến Không Động cảnh. Đại chiến sắp đến, ta cũng không muốn vị cô nương này bị thương."

Ngao Quân nói xong, lấy ra một viên thuốc ngọc bạch từ trong ngực. Chỉ với vẻ ngoài đã có thể thấy được linh khí bên trong đan dược. Thật sự là hàng cao cấp thượng đẳng. Một đám người đột nhiên nhìn thấy mà thèm.

Dù sao, một viên đan có thể từ sơ giai lên thẳng thượng giai, thậm chí đột phá đến Không Động cảnh, giảm đi mấy thăm thậm chí thời gian mấy chục năm. Món đồ này chính là bảo bối với bất kỳ người nào.

Diệp Cô Thành nhìn thấy, không khỏi nuốt nước miếng. Bây giờ hắn miễn cưỡng chạm đến Không Động cảnh, là đệ tử có cảnh giới cao nhất trong Hư Vô tông. Nếu như hắn có viên đan dược này, không chừng, tu vi có thể cao hơn, thế nhưng là lại bị Tần Sương lấy được. Như vậy, tu vi của Tần Sương sẽ cao như mình.

Diệp Cô Thành ham hư vinh mà nói thật sự khó tiếp nhận, thế nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Vĩnh Sinh Hải Vực.

"Không cần, cảm ơn." Tần Sương nói xong nhìn đại sư Tam Vĩnh bên cạnh: "Sư phụ, con mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước."

Tam Vĩnh sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy tiếc thay Tần Sương. Dù sao nàng có được ưu ái của loại nhân vật như đạt Ngao Quân, thật sự là phúc khí tu luyện được. Có sự ủng hộ của Ngao Quân, Tần Sương sẽ có được tài nguyên vô tận, thậm chí tương lai, nàng có thể dựa vào việc gả cho Ngao Quân để vào Vĩnh Sinh Hải Vực. Đây là chuyện mà biết bao cô nương mơ ước. Thế nhưng nàng lại từ chối.

Tam Vĩnh gật đầu, khó xử nhìn Tần Sương: “Sao lại phải đứt ruột đứt gan vì một kẻ đã chết chứ? Người ấy à, nên nhìn phía trước.”

"Đúng vậy, Sương nhi, một tên là cặn bã, rác rưởi của ma tộc, một người là đội trưởng cảnh vệ của Ngao ngao. Chuyện này hoàn toàn không thể so sánh được. Sao con lại ngốc như vậy?" Lúc này, Ngô Diễn ở bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Hắn không phải rác rưởi." Tần Sương để lại câu này, tức giận đứng lên xông ra ngoài. Nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào nói xấu Hàn Tam Thiên.

Thấy Tần Sương bỏ đi, Tam Vĩnh lắc đầu bất. Tần Sương vốn nên là đệ tử tốt nhất của Hư Vô tông, nhưng bây giờ lại vì tên kia mà đánh mất tất cả. Thật sự là không đáng. Chỉ là, Tam Vĩnh nằm mơ cũng không ngờ được, nếu không phải Tần Sương kiên trì tốt với hắn, không lâu sau này, Hư Vô tông sợ rằng sẽ phải đón nhận tai hoạ.

Sau khi Tần Sương đi, trên mặt Ngao Quân không chỉ có vẻ khó hiểu mà còn tràn đầy không vừa lòng. Hắn là đội trưởng đội cảnh vệ Vĩnh Sinh Hải Vực, chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào dám từ chối hắn thẳng mặt như thế, nhất là trước mặt nhiều người như vậy.

Lúc này khoé miệng của Diệp Cô Thành cong lên. Tần Sương từ chối rất hợp với ý của hắn, có điều hắn tham lam không có ý định dừng lại ở đó, khẽ mim cười, ngồi xuống, nhẹ nhàng nhận lấy viên thuốc của Ngao Quân: “Ngao đội trưởng, không cần để ý. Có vài nữ nhân, nếu không lên giường, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Đúng rồi, tại hạ xin tự giới thiệu. Tại hạ là một trong tam kiệt của Hư Vô tông, Diệp Cô Thành, cũng là phó thủ lĩnh của liên minh này. Quan trọng nhất chính là, ta là sư huynh của Tần Sương!"

Ngao Quân nghe xong, liếc nhìn nụ cười tà ác trên mặt Diệp Cô, đột nhiên cười lạnh, nâng ly lên uống một hớp: “Nói cũng đúng. Với ra, nữ nhân càng khó có được, mới chơi vui."

Diệp Cô Thành mỉm cười: “Vậy ta kính Ngao đội trưởng một chén?"

Ngao Quân nhẹ nhàng cười, mặc dù Diệp Cô Thành không nói gì thêm, nhưng đều là nam nhân, cộng thêm ảnh mắt ám chỉ của hắn, Ngao Quân đã hiểu rõ. Về Tần Sương, Diệp Cô Thành sẽ giúp đỡ. Cao ngạo chạm chén, Ngao Quân uống xong chén rượu, lúc này Diệp Cô Thành cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

“Được rồi, nên nói cũng đã nói, ta cũng nên trở về." Ngao Quân đặt chén rượu xuống, dẫn theo nhanh chóng rời khỏi đám người. Thấy Ngao Quân đi, trưởng lão Tam Vĩnh không vui lặng lẽ nhìn Diệp Cô Thành đắc ý. Ở trước mặt chính mình, nói những lời xấu xa kia, còn muốn gây bất lợi với đồ đệ của mình. Hiển nhiên Diệp Cô Thành lúc này đã không thèm để ý mình nữa.

Có điều, Tam Vĩnh lúc này cũng là giận mà không dám nói gì. Mặc dù Diệp Cô Thành lòng lang dạ thú càng ngày càng lộ rõ, hành vi cũng càng ngày càng ghê tởm, hầu như gặp chuyện đã chạy. Nếu có đôi chân khỏe, hắn thậm chí không nghĩ gì vút hết chạy trước. Lấy Tần Thanh Phong lúc trước làm gương, Xem ra Hư Vô tông cũng nhanh trở nên như thế, mà Linh Sư cũng sẽ không ngoại lệ. Thế nhưng ngoại trừ dung túng, ông có thể làm gì đây?!

Trong ba đệ tử của Hư Vô tông, Tần Sương thiên phủ cao, thậm chí cao nhất, đáng tiếc nàng lại luôn luyến tiếc một tên rác rưởi. Trình độ Lục Vân Phong lại tương đối kém, hi vọng duy nhất chỉ có thể là Diệp Cô Thành.

Tam Vĩnh chỉ có thể cầu nguyện, hắn không nên đi quá xa.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.