Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1914: Chương 1914




Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đi tìm một chỗ nghỉ ngơi dưới gốc cây lớn cách xa đám đông. Nếu Vương Chậm Chi không ở ngoài điện nên không có thời gian đi tìm. Giang Hồ Bách Hiểu Sanh đưa một cuộn giấy cho Hàn Tam Thiên. Ngay khi Hàn Tam Thiên mở nó ra đã cau mày, Giang Hồ Bách Hiểu Sanh nói.

“Đại ca, đây chính là chân dung của Thánh y Vương Chậm Chi."

Hàn Tam Thiên có hơi buồn cười: “Thứ này anh cũng có?"

"Ha ha, giang hồ Bát Phương, tại hạ không ai không biết, vô sự không hiểu."

Hàn Tam Thiên gật đầu, vẽ lại tướng mạo của người trong bức họa, đóng cuộn giấy lại: "Được, cảm ơn."

"Hắc hắc, phục vụ Hàn Tam Thiên là vinh hạnh của tại hạ. Hơn nữa, ngươi còn có ân với ta, giúp người là chuyện nên làm." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cười nói.

"Sao vậy? Hiện tại đã tin tưởng tôi là Hàn Tam Thiên rồi!?" Hàn Tam Thiên mỉm cười..

Giang Hồ Bách Hiểu Sanh gật đầu, cười khổ chỉ chỉ rừng rậm chỗ xa: “Ở t đó có bốn con rồng!"

"A?"

“Người ta nói rằng Hàn Tam Thiên có năm con rồng đi theo, một con đi theo, bốn con rồng đi theo nó." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cười nói.

“Bốn con rồng đó có thể là bảo vệ người khác, chưa chắc là tôi."

"Đúng, quả thật là có khả năng này. Có điều, ngươi giải thích thế nào về vết sẹo độc nhất trên tay phải của mình? Rõ ràng, có thể tạo thành vết thương như thế, ngoại trừ một cây búa to ra còn có thể là gì nữa? Cuối cùng, còn vị mỹ nữ bên cạnh người nữa." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh nói.

Hàn Tam Thiên đột nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh, Tô Nghênh Hạ cũng rất tò mò.

"Nghe nói thánh nữ Phù Dao của Phù gia giống như tiên nữ, cho dù đã sinh con xong vẫn ra dáng thiếu nữ, quan trọng nhất là khí chất." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh tự tin cười.

"Khí chất?" Hàn Tam Thiên cười.

"Lúc trước, khi Phù gia có hôn lễ, Giang Hồ Bách Hiểu Sanh ta đương nhiên không bỏ lỡ lễ hội lớn như vậy. Ta đã từng gặp Phù Dao ở đó, và bị thu hút bởi vẻ đẹp và khí chất của nàng ấy. Lại thêm cái nghề này của chúng ta, quan trọng nhất là nhớ người, sao lại không nhớ nổi một đại mỹ nhân như vậy được?" Giang Hồ Bách Hiểu Sanh nói. “Mà ngươi muốn tìm Thánh y Vương Chậm Chi. Theo ta được biết, nữ nhi của Hàn Tam Thiên bị người ta hạ truy hồn tán, mà Thánh y Hàn Tam Thiên là người có khả năng chữa khỏi loại độc này nhất. Cho nên, tổng hợp lại, ngươi chính là Hàn Tam Thiên."

Hàn Tam Thiên bật cười: “Không xứng với hiểu rõ giang hồ, mặc kệ là nhìn người hay chuyện, đều hơn hẳn người thường."

Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cười, gật đầu: “Ta đã nói rồi, nhưng chỉ là một mẹo nhỏ để kiếm sống. Ngược lại là ngươi, biết rõ núi có hổ vẫn thích leo lên. Ngươi có biết, lúc này ta la to một tiếng ngươi là Hàn Tam Thiên thì sẽ có kết cục gì không?"

"Giống như anh nói, dê vào miệng hổ chẳng phải sẽ có một bầy hổ đến giành ăn sao? Tuy nhiên, ai là dê ai là hổ, ai nói rõ được chứ?" Hàn Tam Thiên cười nói.

"Người ta nói rằng, mặc dù Hàn Tam Thiên là người đến từ hành tinh xanh cấp thấp, nhưng hắn ta rất tự hào về bản thân. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi yên tâm, thành nhờ miệng, bại cũng ở miệng. Giang Hồ Bách Hiểu Sanh ta mặc dù biết gì nói nấy nhưng cũng có nguyên tắc. Dựa vào miệng để kiếm ăn, thành nhờ miệng, bại cũng ở miệng. Ta biết nên nói gì và không nên nói gì." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cười.

"Nếu như không tin anh, tôi đã không nói tên thật của mình cho anh biết." Hàn Tam Thiên nói.

"Nếu ngươi đã đối xử thẳng thắn như, vậy ta cũng có chuyện không ngại nói thẳng. Thật ra ngươi muốn tìm thánh y Vương Chậm Chi không khó, nhưng muốn hắn giúp người mới là khó. Thánh y Vương Chậm Chi tính cách ngang ngược, bạo lực, tính tình thất thường, người thường khó tiếp xúc với ông ta. Ngoài ra, tuy hắn tự cho không quan tâm đến danh lợi, nhưng thực chất hắn hám hư vinh. Ngươi muốn ông ta giúp đỡ, trừ khi điều đó có lợi với ông ta. Nếu có danh tiếng, ông ta có thể giúp ngươi, mà ngươi..."

Không cần Giang Hồ Bách Hiểu Sanh nói tiếp, Hàn Tam Thiên cũng hiểu rõ. Anh muốn tìm loại người này để xin giúp đỡ hoàn toàn không có khả năng. Mặc dù từ một loại góc độ nào đó để nói, Hàn Tam Thiên bây giờ là kẻ có danh tiếng, thế nhưng phần danh tiếng này vẫn còn thiếu một chút. Lúc này ai dính đến anh, chỉ sợ cũng không có kết cục gì. Dạng người như Vương Chậm Chi, cũng chỉ có tránh xa.

"Trừ khi..." Giang Hồ Bách Hiểu Sinh đột nhiên muốn nói lại thôi.

“Trừ khi cái gì?"

“Trừ khi lần này, ngươi có thể nhất trận thành danh, mà không có quan hệ với cái tên Hàn Tam Thiên. Như vậy, Vương Chậm Chi có thể sẽ giúp ngươi. Chỉ là, lần đại hội luận võ này, mặc dù bởi vì ngươi đã ve sầu thoát xác mà thiếu đi kẻ tranh đấu, nhưng mắt xích phản ứng chính là Phù gia cũng vì vậy bị sa sút, liên lụy đến gia tộc lớn thứ ba sẽ sinh ra. Đến lúc đó, cuộc chiến chỉ sợ cực kỳ phức tạp. Ngươi muốn một trận thành danh cũng quá khó." Giang Hồ Bách Hiểu Sanh lắc đầu.

Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế lập tức thất kinh. Đại hội luận võ của thế giới Bát Phương vốn đã lớn, nếu như liên quan đến việc gia tộc lớn thứ ba còn khốc liệt hơn tưởng tượng.

Suy cho cùng, chuyện này liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, thậm chí có thể nói đây là cơ hội được rất nhiều người chờ đợi, đương nhiên đứng trước cơ hội không ai muốn muốn vuột mất.

“Là rồng cuối cùng cũng sẽ bay lên trời, Hàn Tam Thiên, ngươi muốn thăng hay lặn?" Giang Hồ Bách Hiểu Sanh nhìn Hàn Tam Thiên lúc này đang cười, nói nhẹ.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.