Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1946: Chương 1946




Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Hàn Tam Thiên, Tần Sương không còn sức lực gì yếu đuối ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc lớn.

Đây là lần đầu tiên nàng mở lòng ra để yêu một người, nhưng không nghĩ rằng kết quả lại như thế này.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên đang ngần cả người ở ngoài cửa.

Vốn anh định từ căn phòng này để đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện ra rằng dưới cân hoàn toàn không phải là mặt đất, kia cũng chỉ là những đám mây trắng đang lượn lờ mà thôi.

Càng quan trọng hơn chính là lúc này không có gió, nhưng mây trắng ở dưới chân lại đang đi rất nhanh, rõ ràng....

Là căn nhà này đang lơ lửng ở trên không trung, lúc này đang di chuyển với tốc độ rất nhanh!

"Chuyện này... Chuyện này..."

Hàn Tam Thiên ngây người ra.

Anh thật sự không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái này....Đang ở chỗ nào vậy?

"Nếu trái tim không có tạp niệm, nếu trời giống như gió, thì sao có thể dính phải bụi trần?"

Ngay lúc Hàn Tam Thiên đang sững sờ, một giọng nói không biết vang lên từ chỗ nào, Hàn Tam Thiên nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là trời xanh mây trắng, làm gì có bóng người nào.

"Tiền bối? Là ông có phải không? Tiền bối?"

Hàn Tam Thiên nhớ rõ giọng nói này, đây chính là giọng nói của lão già quét rác vừa rồi ở trong phòng Ngao Quân.

"Đứa nhỏ, nếu đã buông, thì phải học lấy cầm cầm lấy, nếu như muốn rời khỏi nơi này, thì không thể giữ lại tạp niệm."

Nghe nói thế, Hàn Tam Thiên gật gật đầu, tự hỏi một lát, cười nói:

"Tiền bối, tôi hiểu rồi." 11

Nói xong, Hàn Tam Thiên chậm rãi mỉm cười, mạnh mẽ bước một bước lên phía trước, vừa mới bước xuống, ngay lập tức cả cơ thể của Hàn Tam Thiên rơi vào không trung, rơi xuống phía dưới.

Lúc nghe thấy giọng nói của lão già kia thì Tần Sương cũng đã ngừng khóc, lúc nàng nhìn ra phía bên ngoài thì nàng đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy Hàn Tam Thiên trực tiếp bước ra phía bên ngoài, nàng hoảng hốt đứng lên từ trên mặt đất, liều mạng lao về phía Hàn Tam Thiên, nhưng đến khi nàng đi đến cửa, thì lúc này Hàn Tam Thiên cũng đã rơi xuống.

Trước mặt nàng, là trời cao vạn trượng, sâu không thấy đáy.

Cắn răng một cái, Tần Sương cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy xuống, nàng không có suy nghĩ gì trong đầu hết, nàng chỉ muốn cứu Hàn Tam Thiên.

Mà lúc này cơ thể của Hàn Tam Thiên đang điên cuồng rơi xuống phía dưới với một tốc độ rất nhanh, nhưng anh cũng không hề có chút lo lắng nào, mà chỉ là từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm nhận tất cả.

Không biết qua bao lâu sau, đột nhiên anh cảm thấy cơ thể đang rơi xuống một cách nhanh chóng của mình cũng không còn rơi xuống nữa, lúc này khi anh mở to mắt ra nhìn, thì trước mắt cũng không còn là trời cao, mà lại là một căn nhà giống như là cung điện ở dưới mặt đất.

Mà Tần Sương ở phía sau, lúc này cũng giật mình phát hiện ra, khi nàng thả người nhảy xuống, không những không rơi xuống, ngược lại còn giống như là giẫm lên đất bằng.

"Tất cả chúng sinh đều giống nhau, trái tim cũng giống nhau, mắt cũng giống nhau, cho nên, tất cả đều giống nhau, tất cả đều là duyên, những gì hai người các ngươi thấy, sở dĩ không giống nhau, chính là vì tâm tư không giống nhau, chấp nhất không giống nhau."

Vừa mới dứt lời, trước mắt hai người lại sáng bừng trở lại. Ngay sau đó, họ phát hiện ra lúc này họ đang đứng trên một mảnh đất trống.

Cách đó không xa, một căn nhà giống như mai rùa nằm ở kia, lão già vừa rồi bọn họ gặp được ở trong phòng của Ngao Quân, lúc này đang ngồi ở chiếc bàn tre dưới mái hiên, pha trà và rót nước, bên cạnh chính là chiếc chổi của lão, nhẹ nhàng tựa trên chiếc ghế.

Hai người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng vẫn đi về phía ấy.

"Đến đây đến đây, đều đã khát nước rồi."

Lão già nhẹ nhàng cười, vô cùng dễ gần, tiếp theo, lấy ra ba cái chén, đổ đầy trà vào từng cái chén.

Sau khi cầm lấy cái chén, Hàn Tam Thiên uống một ngụm, ngay lập tức cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp nổ tung rồi.

Tần Sương cũng uống một ngụm, cũng thấy đắng giống như anh, nhưng trong sự đắng chát ấy lại có một tia ngọt lành.

Lão già nhìn về phía Tần Sương:

"Cô nương, có đẳng hay không?"

Tần Sương lắc đầu, rồi lại gật đầu, cho dù có chút ngọt, nhưng rõ ràng là nó rất đắng.

"Đắng, là được rồi, nhưng chén trà kia của hắn còn đắng hơn của ngươi nữa."

Lão già nhẹ nhàng cười, tiếp đó lại rót đầy chén trà cho hai người:

"Không biết chuyện của người khác, làm sao biết được người khác khổ? Cô nương, ngươi thật sự quá cố chấp."

"Mà ngươi, không biết cái ngọt của nàng, thì sao biết ngọt trong đẳng nó tuyệt như thế nào."

Lão già vừa cười vừa nói với Hàn Tam Thiên.

"Tiền bối, ý của ngài là..."

Hàn Tam Thiên có chút khó hiểu nói.

"Lão già ta chỉ là một người quét rác, làm gì phải là tiền bối hay không tiền bối chứ, ta chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem, phát biểu chút cảm nghĩ mà thôi, tất cả, duyên đã đến, vậy thì duyên cũng sẽ đi."

Hàn Tam Thiên gật đầu, lúc này, những câu nói này của lão già, dường như đã đánh thức anh, nhìn từ góc độ của anh mà nói, quả thật anh không muốn Tần Sương trở thành Thích Y Vân thứ hai, bởi vì anh cho rằng chuyện Thích Y Vân thích mình, có thể được coi là một tình cảm đau lòng.Đ

Nhưng mà, đối với Thích Y Vân mà nói, có lẽ là niềm vui trong đau khổ.

Tần Sương, có lẽ cũng như thế.

Cho nên, duyên đến, rồi duyên sẽ đi.

"Không có duyên, sao có thể cố chấp như vậy chứ? Người trẻ tuổi, ngươi nói có đúng hay không?"

Hàn Tam Thiên gật đầu, ngồi xuống, nhìn thẳng vào Tần Sương:

"Sư tỷ, ngồi đi."

Nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, Tần Sương sửng sốt, nhưng trong lòng rất vui vẻ, ít nhất, chuyện này đã chứng minh việc khoảng cách giữa mình và Hàn Tam Thiên đã gần hơn một chút.

"Nhưng cô nương cố chấp dù có tốt hay xấu, thì cũng có một số chuyện, chưa chắc là sẽ có kết quả, cho dù có tiếp tục, nhưng không thể có tạp niệm được, nếu không, chỉ sẽ càng lúc càng xa."

"Nếu như người thấy khó hiểu, thì cứ xem đây."

Vừa mới dứt lời, trên mặt đất trống trải, bỗng nhiên xuất hiện một con sư tử đang đuổi bắt một con linh dương, cái chén trong tay lão già run lên, con sư tử kia giống như là bị một đòn tấn công nghiêm trọng, hốt hoảng chạy trốn, con linh dương kia lại có thể bảo toàn tính mạng.

Nhưng giây tiếp theo, hoàn cảnh lại thay đổi, con sư tử vừa rồi bây giờ lại đang hấp hối nằm trên mặt đất, bộ dạng rất đáng thương.

Nhìn thấy cảnh này, gương mặt Tần Sương lộ vẻ khó xử.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.