Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1947: Chương 1947: Người sơ khai thiên địa?




"Ngươi có thể cố chấp, nhưng đừng nên để sự cố chấp của ngươi quấy rầy người khác, nếu không, sẽ chỉ mang lại kết quả mà ngươi không muốn thấy, ngươi hiểu không?"

Tần Sương gật đầu, có chút khổ sở nhếch miệng, một lát sau, nàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên rồi cười:

"Sư đệ!"

"Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy."

Lão già cười lớn, uống một ngụm trà trong chén trà của mình.

Hàn Tam Thiên cảm động liếc mắt nhìn lão già một cái, tuy rằng lão có gương mặt xấu xí, nhưng lại có chút cao thâm, chỉ cần nói mấy câu, lại khiến cho Hàn Tam Thiên và Tần Sương hiểu cho nhau, hóa giải khúc mắc giữa hai người.

"Đúng rồi, lần này cảm ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp, vẫn còn chưa biết tiền bối tên là gì?"

Hàn Tam Thiên đứng dậy, rót đầy chén trà cho lão già, cảm động nói.

"Tên?"

Lão già hơi sửng sốt, một lát sau, bỗng nhiên cười lớn:

"Sống đã quá nhiều năm, ta cũng đã quên mất mình tên là gì."

Nghe nói như thế, Tần Sương và Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn nhau, nhìn bộ dạng của lão già, cũng không giống như là đang nói dối, lại càng không giống như nói cho có lệ.

Vậy có thể sống lâu đến mức quên cả tên của chính mình, vậy thì lão đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?

"Kể từ ngày ta ghi chép lại, cho đến bây giờ đã bao nhiêu lâu, ta cũng không nhớ được, ta chỉ nhớ mang máng là khi mặt trời màu đỏ, trắng tím treo trên bầu trời!"

Lão già mỉm cười.

Nghe nói như thế, đột nhiên gương mặt Tần Sương nghiêm nghị, đồng tử khẽ mở ra.

Sau đó, Tần Sương nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không thể tin được nói:

"Ta đã từng nghe sư phụ nói rằng, thế giới Bát Phương, lúc thiên địa sơ khai, mặt trời có màu đỏ, mặt trăng là màu tím!"

Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng mở lớn hai mắt.

Nói cách khác, từ lúc thế giới Bát Phương vừa mới hình thành, thì lão già này đã tồn tại rồi sao? Nhưng khoảng cách đó đến bây giờ...

Vậy không phải là vài tỷ năm sao, thậm chí...Thậm chỉ còn nhiều hơn?

Nhưng mà, sao con người có thể sống lâu đến như thế được?

Cho dù là chân thần, cũng sẽ phải ngã xuống, nếu không, thế giới Bát Phương cũng sẽ không xuất hiện cảnh chân thần thay phiên nhau, sự hoán đổi vị trí của các gia tộc lớn, sự tồn tại của điện Kỳ Sơn càng không có ý nghĩa gì.

Nhưng lão già ở trước mặt này vẫn luôn xuyên quan cả quá khứ và hiện tại, chuyện này thật sự khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được, thậm chí khó có thể hiểu được.

"Tiền bối, không phải là ngài đang nói đùa đấy chứ?"

Tần Sương cẩn thận dò hỏi.

"Chuyện này cũng không quan trọng."

Lão già cười lớn, quả thật không thèm để ý đến cái nhìn của Hàn Tam Thiên và Tần Sương, sau đó, lão đặt ánh mắt của mình lên người Hàn Tam Thiên, nói:

"Quan trọng là...Ngươi, người trẻ tuổi."

"Tôi?"

Hàn Tam Thiên sửng sốt, không biết những lời này của lão già là có ý gì?

"Đúng vậy, chính là ngươi."

Lão già nhẹ nhàng cười.

"Tiền bối, tôi cũng không hiểu ý của ông lắm."

"Hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng, bởi vì một ngày nào đó trong tương lai, ngươi sẽ hiểu được tất cả. Ngươi tên là gì? Người trẻ tuổi?"

Hàn Tam Thiên vội vàng nói:

"Hàn Tam Thiên."

"Thế giới lớn, tam giới chi cảnh, tên rất hay."

Lão già mỉm cười.

Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người hiểu tên mình thành như vậy.

Lão già liếc mắt đánh giá Hàn Tam Thiên một cái, nói tiếp:

"Tuy rằng ngươi có nội lực thâm hậu, trong người có nhiều bảo vật, có kim giáp hộ thân, nhưng không lấy rìu vàng ra, người sẽ không có công pháp thích hợp, nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra lực uy hiếp rất thấp."

"Sư tử không có răng không được, hổ không có móng vuốt thì không ổn, ngươi bây giờ cũng giống như thế, dù vừa nhìn có vẻ sẽ dọa người, nhưng thực tế cũng không giống như vậy, nếu gặp phải mấy mèo con chó con thì có thể, nhưng nếu gặp phải kẻ nào hung ác, vậy đó chính là một cục xương cứng, nhưng cho dù có cứng đến đâu, thì gặm thêm vài cái, cũng sẽ vỡ nát."

Lão già nói chuyện rất thoải mái, nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng khi Hàn Tam Thiên nghe thấy lại rất kinh hãi, gương mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Bởi vì lão già này cũng chỉ mới nhìn mấy lần, thế mà đã có thể nhìn thấy tình huống thực tế của anh một cách rành mạch, không sót chút gì.

Hàn Tam Thiên đã che dấu rất sâu, sau khi đi vào điện Kỳ Sơn, anh cũng chưa bao giờ tiết lộ thân phận thật sự của mình cho bất kỳ ai khác, càng không nói đến lão già chưa bao giờ tiếp xúc ở trước mặt, nhưng mà...

Nhưng mà lão lại có thể nói một cách chính xác tất cả mọi thứ về bản thân anh.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Tam Thiên, lão già cũng không để ý đến, nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên rồi nói:

"Lão già ta nói có đúng hay không?"

Tuy rằng không biết rốt cuộc lão già này là thần thánh phương nào, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không có nhiều cảnh giác lắm, bởi vì lão đã cứu mình, chắc là sẽ không làm hại anh:

"Tiền bối, ngài nói rất đúng."

"Đúng là được rồi."

Lão già nhẹ nhàng cười, lúc này, lão từ từ đứng lên, khoanh tay lại, lùi bước nhìn về phía Hàn Tam Thiên:

"Ta sẽ cho người một hàm răng sắc nhọn, và một bộ móng vuốt lợi hại, ngươi thấy thế nào?"

Hàn Tam Thiên nghe thấy vậy, ngay lập tức cảm thấy vui vẻ, bởi vì đây chính là những thứ Hàn Tam Thiên cần nhất.

Cho dù anh có búa Bàn Cổ, nhưng không có cách dùng thực sự, cho nên uy lực đã giảm đi, dưới tình huống không có búa Bàn Cổ, thì trước mắt công pháp lợi hại nhất của anh cũng chỉ là vô tướng thần công, nhưng trò chơi này, cũng không đặc biệt lắm, nếu như thật sự lấy nó ra làm đại chiêu, thì cho dù phát huy vô tướng thần công đến cực hạn, thì cũng chỉ là gặp mạnh biến thành mạnh, gặp yếu thì trở thành yếu.

Phân tích kỹ, khi Hàn Tam Thiên đối mặt với một cao thủ chân chính có kỹ xảo tinh vi, thì anh hoàn toàn không có công pháp phẩm chất cao nào để đối kháng với người khác, cho nên khi nghe thấy lão già kia nói vậy, anh vội vàng đáp lời:

"Tiền bối, những gì ngài nói là thật chứ?"

"Lão già ta cũng sẽ không khoác lác, lại càng không nói dối, ta đã nói thế nào, thì nó là như thế."

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.