Nếu như không phải né nhanh thì có lẽ một kiếm vừa rồi thật sự đã đâm xuyên qua tim của Khúc Tĩnh rồi.
Cô ta khiếp sợ nhìn Hàn Tam Thiên, khó có thể tưởng tượng rằng bản thân như vậy mà lại bị đánh bại.
“Cửu thiên huyền thể cũng chỉ có vậy!” Hàn Tam Thiên cười một cách kinh thường.
Khúc Tĩnh cắn chặt răng, cô ta muốn phản bác lại nhưng cũng không biết phải nói gì.
Hàn Tam Thiên thua do không quen với cách đánh phía trên của Khúc Tĩnh, còn Khúc Tĩnh thua không phải vì không biết Hàn Tam Thiên ở phía trên. Mà vấn đề là ở chỗ, Hàn Tam Thiên biến hóa khác thường, tỉ suất lỗi của anh rất cao, ngược lại cũng làm cho tỉ suất lỗi của Khúc Tĩnh cực thấp.
Không phải là Khúc Tĩnh không đủ mạnh mà là do Hàn Tam Thiên biến hóa vô cùng khác thường.
“Lấy cô ta đi, cửu thiên huyền thể sẽ là mẹ vợ của tôi.” Tiểu Bạch đột nhiên nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, Tiểu Bạch đã học bộ nhân sâm khi nào vậy? Thế nhưng, rất nhanh Hàn Tam Thiên liền hiểu ra Tiểu Bạch và đứa bé nhân sâm khác nhau.
Đứa bé nhân sâm này xuất phát từ mục đích gì thì chắc hẳn là không phải nói, nó chỉ là một đứa bé khốn khổ. Nhưng Tiểu Bạch lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong một câu có thể khái quát hết.
Những lời chê bai thân thể của nó.
Khiếp trước đúng là Hàn Tam Thiên đã đưa cơ thể vàng ngọc của Tiểu Bạch cho Tần Sương. Cho nên hiện giờ nó chỉ là một con thỏ với chiếc răng dài, nhìn thấy Cửu thiên huyền thể như vậy thì tấ nhiên sẽ bùng phát dục vọng trong lòng rồi.
Nghe được cuộc đối thoại giữa một người một thủ như vậy, Khúc Tĩnh cả mặt đỏ bừng, cô không phải là thẹn thùng mà là bị làm cho tức giận. Bỗng nhiên bị đem ra làm trò đùa trước mặt mọi người, ba hướng xung quanh đều là đại quân mà lại ngang nhiên trêu ghẹo cô như vậy. Cô đường đường là Cửu thiên huyền thể, là quận chúa của thần y, khi nào lại phải chịu sự đùa cợt như vậy?
Nổi giận, cô thực sự nổi giận.
Tiếp đó, cả người cô cũng hoàn toàn thay đổi, bộ quần áo trên người đang là màu xanh lá lập tức chuyển thành lá cây ở xung quanh cô, xoay tròn một cái nhanh như gió, lại nghe thêm một chút, cả bộ quần áo lá cây kia đã hợp lại thành một bộ áo giáp màu xanh lục, lông mày trắng ngần, một bên lông mày có in dấu lá cây thực sự rất khác thường.
Sau lưng cô, ba cây dây leo vô cùng lớn đột nhiên trải dài ra như những con rắn, dọc theo đường thẳng, vươn lên tận trời xanh.
Ở phía trên những đám mây, ba cây dây leo kia cuối cùng cũng đã uốn lượn, rất nhanh sau đó tản ra xung quanh, bên thành một hình nhị sen. Nhị sen ở phía trên, lá non xanh, mềm mọc ra, thế nhưng lại sinh ra một pho tượng thần Phật ngồi đó, chỉ có điều, vị thần Phật đó không biết là vì sao lại đổi sắc, trở thành một màu xanh lá cây.
“Xem ra, cậu vừa chọc giận cô ấy rồi.” Hàn Tam Thiên cười khổ.
Tiểu Bạch tất nhiên là không nói gì và chỉ muốn ẩn náu.
“Aaa!”
Chỉ với một tiếng hát nhẹ, cây giáo đã nằm trong tay, gần như cùng lúc đó, thần Phật phía trên nhị sen trong tay cũng cầm cây giáo.
“Uỳnh uỳnh!”
Cây giáo bắn ra mặc dù cả người Khúc Tĩnh chưa hề cử động, thế nhưng Hàn Tam Thiên lại nghe thấy tiếng nổ phía trên đỉnh đầu vang lên, những cây giáo băng băng lao tới như một con rồng, mang theo hơi thở mạnh mẽ, giá buốt.
Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, trực tiếp dùng rìu chém ngang.
Uỳnh!
Mặc dù rìu Bàn Cổ của Hàn Tam Thiên vô cùng sắc bén tuy nhiên nếu để cho một người bình thường dùng rìu Bàn Cổ thì chắc chắn không một ai có thể so sánh được với Hàn Tam Thiên. Thế nhưng dưới sự tấn công bất ngờ của ngọn giáo, theo đó là một tiếng nổ, cả người trực tiếp bị ép xuống dưới đất, hai chân cố gắng chống đỡ nhưng vẫn bị khụy xuống một nữa.
Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt, mùi tanh trong miệng.
Quá mạnh, thật sự mạnh đến mức thái quá.
Hàn Tam Thiên thực sự rất đau.
Nếu như mọi khi, Hàn Tam Thiên có lẽ là một nam tử hán đại trượng phu không kiêng nể gì, thế nhưng hôm nay Hàn Tam Thiên đến đây không phải là để trốn tránh mà anh muốn giết sạch tất cả mọi người để bọn họ trực tiếp giao Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm ra.
“Rất thú vị, cô đúng là rất mạnh, thế nhưng hiện tại không một ai có thể ngăn cản được ta.” Hàn Tam Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hai vai đột nhiên trùng xuống.
Khúc Tĩnh cắn chặt răng, nhìn Hàn Tam Thiên với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi bởi một đòn công kích như vậy mà chỉ có thể làm cho Hàn Tam Thiên bị thương.
“Phải vậy không?” Khúc Tĩnh lạnh nhạt nói, bình thường cô rất ít khi nói chuyện, lời nói rất mơ hồ thế nhưng âm thanh phát ra lại rất êm tai.
Vừa dứt lời, Khúc Tĩnh lại tiếp tục ra tay, Phật băng trên đỉnh đầu lại phóng giáo ra, mang theo một vòng xoáy năng lượng mạnh mẽ, xuyên thủng bầu trời, trực tiếp đánh tới.
Hàn Tam Thiên cầm rìu Bàn Cổ trong tay, hai tay nắm chặt, ẩn Bàn Cổ trên trán hiện lên mãnh liệt, thân hình màu vàng kim.
“Phá cho ta!”
Uỳnh! Uỳnh!
Giáo, rìu va vào nhau tạo ra ánh lửa bùng nổ, làn sóng làm cho các đệ tử xung quanh trong phạm vi một trăm mét bị đẩy ra xa.
Làn gió ấy mạnh mẽ đến mức làm cho Vương Hoãn Chi cũng không khỏi nhíu mày.
Quả thực là một cú va chạm mạnh mẽ!
Một người giống như một vị thần băng giả, một người thì giống như một vị thần chiến tranh, một giáo, một rìu va chạm dữ dội.
Hai người họ lúc này đều đang vô cùng dữ dội. . ngôn tình sủng
Xanh trắng đối đầu với vàng đồng.
Thế nhưng vào đúng vào lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên cắn chặt răng, cả người giống như có một luồng ánh sáng vàng đồng lấp lánh chuyển động bên ngoài cơ thể. Mặt đất dưới chân vang lên âm thanh đùng đoàng rung chuyển, khiến cho mọi người xung quanh lảo đảo, tiếp theo những con ác thú phá vỡ được tuyến phòng ngự của Phật, sắp sửa chui lên khỏi mặt đất.
“Được lắm...Hơi thở này thực sự rất mạnh, vậy...Anh ta chính là thần linh thật sự đến đây sao?”
“Vậy đây mới thực sự là toàn bộ sức mạnh của anh ta sao?”
“Xem ra trước kia ở trận chiến núi Kỳ Sơn, anh ta chưa thể hiện hết toàn bộ khả năng của mình, thế nhưng lần gặp mặt lần này đã khiến Hàn Tam Thiên thực sự đã dốc hết toàn lực rồi.”
“Ta đột nhiên có chút hối hận khi đã hạ lệnh ra tay với Tô Nghênh hạ, thật sự thực sự không thể đắc tội người phụ nữ này của anh ta được.”
Dưới nh sáng vàng, sắc mặt của mọi người không phải là vàng mà là trắng bệch.
- -----------------