Ầm!
Một âm thanh lớn vang lên, một tia sáng vút lên tận trời xanh.
Ầm,ầm!
Ánh sáng lóe lên nhộm vàng cả một vùng trời.
Khắp nơi trong phút chốc đều biến thành màu vàng.
Ôi!
Khúc Tĩnh cảm thấy bị một sức mạnh kì lạ nào đó đẩy lùi ra phía sau. Rồi phụt ra một ngụm máu tươi, tượng phật bằng ngọc cũng kịch liệt lung lay theo.
“Tên này...” Khúc Tĩnh nghiến chặt răng, đưa ánh mắt đầy hoang mang lo lắng nhìn về Hàn Tam Thiên.
Gương mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo nói: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Khúc Tĩnh sững sốt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật lời nói của Hàn Tam Thiên là thật.
Đưa mắt nhìn bộ áo giáp màu xanh đã nát của mình, do dự một lúc liền rút dây mây lại, cô biết rõ rằng nếu còn tiếp tục đánh kết quả là tự mình đi tìm con đường chết.
“Ta thua rồi.” Khúc Tĩnh gật đầu muốn rút lui về.
Phần long thiên cầm!
Lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.
Đột nhiên tám cây gậy vàng dài vài mét từ trên trời rơi xuống xuyên vào mặt đất, khóa chặt Hàn Tam Thiên lại, trên mỗi cây gậy vàng đều có hình rồng thần uốn quanh và bài kinh thánh. Khi tám cây gậy vàng cắm xuống mặt đất là lúc những con rồng thần xông ra uốn lượn vào nhau, kinh thánh trên gậy cũng liên kết thành một đường dài tạo nên một bức tường có tám cây trụ. Nhốt Hàn Tam Thiên và Khúc Tĩnh lại.
“A...!”
Tám con rồng lợi dụng sự đan xen mà uốn lượn bay lên đỉnh cột, những âm thanh gầm hét của chúng mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, hơi thở rồng bao quanh thân hình chúng, mỗi một hơi thở đều vô cùng nặng nề.
Nhìn thấy khung cảnh này, đám người Vương Hoãn Chi vui mừng khôn xiếc, đây chính là trận pháp của Hải Vực Dũng Sinh, thậm chí có thể gọi đây là linh hồn của Hải Vực Dũng Sinh.
Uy lực của nó cũng giống như tên gọi vậy, ngay cả trời xanh nó cũng có thể thấu tóm được.
Không cần nói nhiều, tất cả mọi người ở đây đều biết, đây là do Phù Thiên làm.
“Tôn chủ, Áo tộc trưởng có ý gì vậy?” Thân tín bên cạnh Vương Hoãn Chi bất mãn hỏi: “Khúc tiểu thư vẫn còn ở trong đó?”
Vương Hoãn Chi cũng không biết thế nào, bởi vì Áo Thiên chưa từng nói đến chuyện này.
“Không lẽ, Áo Thiên muốn hi sinh Khúc tiểu thư sao?” Hắn nuối tiếc nói, ở trong Phần long thiên cầm, làm gì có con đường sống nào chứ?
Trong đó, Hàn Tam Thiên chỉ cảm nhận rằng máu trong người dường như đang bị áp chế, sức mạnh bên trong của những con rồng cũng miễn cưỡng hấp thụ vào cơ thể Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên là vậy, còn tình hình của Khúc Tĩnh cũng không được khả quan, lục quan trên người cô không ngừng suy yếu, áo giáp cũng bắt đầu biên sắc, máu trong miệng không ngừng tuông ra.
Hai người ở bên trong trận pháp, bị Phần long thiên cầm khống chế đến nổi không thể củ động được, sức mạnh, thể lực, thậm chí là tinh thần đều bị một sức mạnh vô hình nào đó làm cho suy yếu, nếu như không thể thay đổi được tình hình, e rằng bọn họ sẽ bị tiêu diệt ngay tại đây, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Vương Hoãn Chi nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không kiềm chế được. Khúc Tĩnh là một nhân tài mà hắn ta đã mất bao nhiêu công sức đào tạo nên, nếu như cứ chết như vậy thì thật đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, Vương Hoãn Chi liền lập tức bay đến bên cạnh Áo Thiên.
“Áo huynh, con gái ta vẫn còn ở bên trong, sao người đột nhiên lại sử dụng trận pháp vậy?”Vương Hoãn Chi vội vã nói.
Áo Thiên chau mày: “Sao vậy, Vương huynh, người đang nghi ngờ quyết định của ta sao?”
“Phần long thiên cầm uy lực của nó tuy rất mạnh, nhưng không phải là một trận pháp không có sơ hở nào, nếu như trong trận pháp đó không có người giữ chân Hàn Tam Thiên lại, để hắn chạy đi thì phải làm sao? Khúc tiểu thư bên trong lại có tác dụng giữu chân Hàn Tam Thiên.” Áo Dũng giải thích.
Vương Hoãn Chi vô cùng buồn bã, xót thương nói: “Nhưng Khúc Tĩnh là người mà ta đã hao tổn biết bao công sức mới dưỡng dục nên, cũng là nhân tài quan trọng nhất của Dược Thần Các ta.”
“Không bỏ con tép thì làm sao bắt được con tôm. Vương huynh, đôi khi không nên tính toán được mất làm gì, mà quan trọng là xem cuối cùng người có được gì. Hy sinh Khúc Tĩnh mà tiêu diệt được Hàn Tam Thiên, vụ trao đổi này chẳng lẽ không đáng sao? Huống hồ, cho dù Khúc Tĩnh có chết đi chăng nữa, thì tương lai Dược Thần Các không thể tạo ra được nhân tài như vậy nữa sao? Áo Thiên hờ hững đáp.
Vương Hoãn Chi tức giận nhưng không thể phản bác lại được.
Có thể giết được Hàn Tam Thiên là một chuyện vô cùng tốt, nhưng cái giá phải trả là quá lớn. Không phải là không thể hy sinh Khúc Tĩnh mà là đây là đệ tử do đích thân hắn huấn luyện nên, nếu chết như vậy thì thật đáng tiếc.
“Xem ra, bọn họ chỉ xem người như một quân cờ mà thôi.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Khúc Tĩnh không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Vương Hoãn Chi, khi nhìn vào đôi mắt tránh né của hắn, cô ta đã biết được đáp án rồi.
“Nếu như người muốn sống, nên lập tức hợp tác với Hàn Tam Thiên, trận pháp này mặc dù uy lực rất mạnh, nhưng với sức mạnh của hai người các người thì có thể thoát ra được.” Lúc này, đột nhiên lời nói của Tiểu Bạch vang lên.
Hợp tác với Hàn Tam Thiên, vậy chẳng phải là phản bội lại Vương Hoãn Chi! “Ta nhất định sẽ không phản bội lại cha nuôi của mình.”
“Cha nuôi?”Nếu hắn coi ngươi là con gái nuôi, vậy tại sao đem người ra làm con mồi?” Tiểu Bạch cười cười đáp.
“Bỏ đi, không cần người giúp đở, muốn sống thì đừng gây trở ngại cho ta là được rồi.” Vừa dứt lời thì Hàn Tam Thiên ở bên này ngước nhìn tám con rồng đang uốn lượn trên đỉnh đầu miệng nở một nụ cười.
“Rồng sao, chỉ là những thứ chết tiệt.” Vừa nói xong, Hàn Tam Thiên dùng hết sức lực tổng khứ tim rồng ra khỏi cơ thể mình, trong trận pháp này người muốn áp chế sức mạnh của ta, ta sẽ đẩy ngược lại cho ngươi.
Xem các người mạnh, hay lão tử đây mạnh hơn.
“Hãy nhận lấy”
Đột nhiên kim quang trên người Hàn Tam Thiên chuyển động, lan ra tử phía.
Giây tiếp theo, cầm rìu xông thẳng lên trời.
“Khúc Tĩnh, người đứng ngây ngốc ra đó làm gì, mau giữ chân hắn ta lại.” Áo Thiên chau mày, giận dữ hét lên.
Khúc Tĩnh ngây ngốc đứng ở dưới đất, nhất thời không phân biệt đúng sai. Lời nói của Hàn Tam Thiên quả thực đã chạm đến trái tim cô, khiến cố ấy cảm thấy vô cùng thất vọng với bọn người Vương Hoãn Chi, nhưng ngược lại, cô không thể làm ra chuyện phản bội cha nuôi của mình được.
Trong thời khắc lưỡng lự, cô đưa mắt hướng về phía Vương Hoãn Chi, nếu như ánh mắt hắn lộ ra vẻ đau xót không nở, cô lập tức không chần chừ mà giữ chân Hàn Tam Thiên lại.
Nhưng đáng tiếc, Vương Hoãn Chi chỉ liếc mắt gật đầu nhìn cô.
Khúc Tĩnh chỉ nhếch mép nở ra một nụ cười đau khổ, bên tai nghe thấy tiếng trái tim vụn vỡ.
Không nghỉ ngợi nhiều, Khúc Tĩnh lập tức đuổi theo Hàn Tam Thiên, nhưng vào lúc Ham Thiên nghĩ người đàn bà điên này đang ra sức ngăn cản hắn, cô lại chỉ giả vờ tấn công Hàn Tam Thiên, sau đó liền dừng lại giống như bị Hàn Tam Thiên đánh trúng, rồi như con diều bị đứt dây rơi thẳng xuống đất.
Một tiếng ầm vang lên.
Cơ thể của Khúc Tĩnh nặng nề rơi xuống đất, máu tươi từ trong miệng hộc ra, đưa đôi mắt vô thần ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này không có sự cản trở của Khúc Tĩnh liền cầm cây rìu xông tới tám con rồng ở trên đầu.
Tám con rồng kêu lên, đồng thời tám luồn kim quang bắn về phía Hàn Tam Thiên.
“Một đám rồng con ngu ngốc, để ta đây cho các ngươi thấy, rồng thật sự là như thế nào?
“Hừm...”
Một con rồng vàng từ người Hàn Tam Thiên bay ra.
- -----------------