Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2213: Chương 2213




Con rồng vàng này vô cùng to lớn, tám con rồng đang bay lượn vào nhau trước mặt con rồng vàng lúc này hệt như những con rắn.

Rồng vàng lượn vòng quanh, gầm hét lên, bay lượn quanh tám con rồng kia.

“Hừm...”

Rồng vàng há miệng, âm thanh cực lớn nang lên, tám con rồng kia trông thấy uy lực to lớn của rồng vàng liền lập tức cuối gầm đầu, dường như đã đầu hàng.

Tim rồng chính là bảo vật của rồng, con rồng nào dám trước mặt nó tác oai tác oái? Khi nó hóa thân thành rồng vàng thì sẽ bất khả chiến bại.

“Đây...”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sức mạnh của tên tiểu tử kia sao lại hóa thành con rồng vàng vậy chứ?”

Đứng ở ngoài nhìn vào, Vương Hoãn Chi khinh hãi tột độ.

Áo Thiên cũng chau mày lại, mặc dù hắn chưa từng nghĩ có thể lấy Phần long thiên cầm để hoàn toàn không chế Hàn Tam Thiên. Vì vậy nhân lúc Khúc Tĩnh ở đó liền bày ra trận pháp, nhưng đối với trận pháp Phần long thiên cầm của Hải Vực Dũng Sinh mà nói, muốn giam cầm Hàn Tam Thiên trong một khoảng thời gian ngắn là hi vọng vô cùng mong manh.

Nhưng mà tên tiểu tử này trong chớp mắt đã có thể phá trận thoát ra ngoài.

Điều này khiến cho sắc mặt Áo Thiên tái đi, đồng thời vô cùng hoảng sợ.

Diệp Cô Thành nghiến răng đến chảy máu, cái mạng của tên này sao lại dai đến vậy, đến như vậy cũng không thể giết được hắn.

Phù Thiên đứng xa nhất lúc này bất giác lùi sau vài bước, trong đầu hiện lên một ngờ vực lớn, chết tiệt, chẳng lẽ lần này hắn đã chọn sai?

Không đúng, trước mắt hắn có đến tận ba vạn quân đang bao vây, điều này hoàn toàn không thể.

“Tên này thực sự lợi hại, tiến lên, tất cả tiến lên cho ta, không từ bất cứ giá nào. Áo Thiên vẫy tay hét lớn.

Vừa dứt lời, khắp nơi của Hải Vực Dũng Sinh đều là tiếng hò hét và tiếng trống vang rềnh trời.

Giây tiếp theo, hàng trăm cao thủ hung hãn xông tới Hàn Tam Thiên, phía sau là hàng vạn đệ tử của Hải Vực Dũng Sinh kèm theo hàng vạn binh sỹ.

“Xông lên.” Phía bên Vương Hoãn Chi cũng chỉ huy binh sỹ xông lên.

“Tiến lên” phía Phù Thiên cũng lập tức ra lệnh, bất luận là đúng hay sai, đã đến bước đường này rồi thì hắn chỉ còn cách chấp nhận đương đầu mà thôi.

Ba luồng quân với hơn mười mấy vạn người, chỉ là tiếng bước chân thôi cũng đủ khiến trời long đất lỡ, huống hồ trong ba vạn quân có đến hơn vài trăm cao thủ, trực tiếp bao vây, đây không thể coi thường được.

“Hay là để cho huynh đệ ta giúp đỡ đi.” Cho dù là chúa tể sơn lâm kiêu ngạo đi chăng nữa thì khi nhìn thấy một đoàn quân đông nghịt như vậy cũng khiếp sợ, Tiểu bạch bất giác nuốt nước miếng.

“Không cần.” Hàn Tam Thiên bình thản lắc đầu.

“Tại sao?”

“Ba luồng liên quân tổng cộng hơn mười vạn người, huống hồ đây toàn bộ đều là quân tinh nhuệ, người muốn bọn họ đến đây nộp mạng sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Huynh đệ chúng tôi không sợ chết.” Tiểu Bạch nói.

“Nhưng ta cũng không muốn bọn họ đến đây nộp mạng.”Hàn Tam thiên nói xong liền lấy Thiên thư bát quái ra đưa cho Tiểu Bạch: “Nếu có chuyện gì xảy ra, mang nó đi, tất cả huynh đệ của người đều ở bên trong, ta với người điều khiển quyển sách này có một ám hiệu, người chỉ cần đọc ám hiệu, nó liền lập tức thả các kì thú ra, đúng rồi, có một số con kì thủ có thể được giải thoát ra khỏi khế ước, nhưng có vài con bị thương không thể ra ngoài được, nếu không sẽ lập tức chết đi, hiểu không?

“Ngươi nói những điều này làm gì? Hàn Tam Thiên người thật không có một chút thú vị gì cả, chưa gì đã muốn đường ai nấy đi với ta sao.” Tiểu Bạch đột nhiên bất mãn lên tiếng.

“Cứu không được Tô Nghênh Hạ, ta sẽ không bao giờ sống mà rời khỏi nơi đây một mình. Nhưng mà, không thể để các ngươi liên lụy theo.” Hàn Tam Thiên nói xong liền đẩy Tiêu Bạch ra xa, còn bản thân thì đối đầu với hàng ngàn binh mã. Quả cầu Thiên hỏa thì biến thành cung tên mang sau lưng, kiếm ngọc biến thành mũi tên giống hệt như cung tiễn.

Tay cầm rìu Bàn Cổ, tóc trắng tung bay, toàn thân tỏa ra kim quang.

Giỏng hệt như vị tướng quân bất khả chiến bại.

“Giết!”

Một tiếng thét vang lên, Hàn Tam Thiên một người một ngựa xông lên, trực tiếp xông vào đội quân ba ngàn người.

Trên trời, các kỳ thú hung hãn, mạnh mẽ đến mức khiến mây đen trên trời rung chuyển, tấn công vào vị trí của Hàn Tam Thiên.

Trên mặt đất, Hàn Tam Thiên sử dụng vô số chiêu thức, điên cuồng mạnh mẽ, các thể tấn công vô cùng ác liệt.

Ầm ầm!!!

Tiếng nổ vang lên khắp nơi, các loại pháp thuật đan xen lẫn nhau, trời đất lập tức rung chuyển mặc dù không có sấm sét.

Trời đất rung chuyển kịch liệt!

Khung cảnh lúc này rúng động mạnh mẽ lại vô cùng bị thương, Hàn Tam Thiên lấy một chọi hàng vạn. Phi đến tấn công vô cùng anh dũng.

Gần mười vạn quân tinh nhuệ đích thị không phải là hư danh, mặc dù Hàn Tam Thiên tấn công không ngừng khiến chúng phải lùi lại phía sau, nhưng rất nhanh liền về lại đội hình bao vây, không ngừng gây rắc rối cho Hàn Tam Thiên, thậm chí khiến hắn bị thương.

Lúc này, hai mắt của Hàn Tam Thiên đã đỏ hoe, giống như một mãnh thú hoang dã, vô cùng tàn khốc không ai địch lại.

“Mặc dù ta hận Hàn Tam Thiên, nhưng trận đấu này chắc chắn sẽ làm rúng động cả thế giới, một người đánh với gần mười vạn quân của ta, dũng khí và thực lực quả là đỉnh cao, Áo Thiên ta lần đầu tiên trong đời lại thích kẻ thù của bản thân đến vậy.”

“Vì một hồng nhan mà dám chống đối lại cả thiên hạ, nếu ta là Tô Nghênh Hạ, chết cũng không còn gì hối tiếc.”Áo Dũng cũng không ngừng gật đầu.

Trên chiến trường, Tiểu Bạch đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên đã bị thương, bất lực lắc đầu: “Mặc dù ta đây là yêu, có thù với thiên hạ, nhưng vẫn không điên cuồng bằng hắn, muốn giải trừ bùa phép cho ta sao, người cũng phải xem ta đây có đồng ý hay không, Hàn Tam Thiên, người là một tên khốn khiếp, đợi ta.”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.