Tần sương! Đó chính là Tần Sương.
Trong mắt Hàn Tam Thiên lúc này là sự kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng cực độ.
Cô hệt như một tiên nữ hạ phàm, mang một bộ quần áo thanh tao nhẹ nhàng xoay người lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức nghẹt thở, sắc đẹp khiến người khác không khỏi kinh ngạc đồng thời vô cùng quen thuộc. Sự xuất hiện của cô không chỉ khiến Hàn
Tam Thiên sững người, mà còn đều khiến cho tất cả mọi người ở đây lúc này đều phải kinh ngạc.
Nếu như nói Lục Nhược Tâm là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, thậm chí không ai dám lại. gần, thì vẻ đẹp của Tần sương cũng không hề thua kém, là một mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ, nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, lạnh lùng như một tảng băng nhưng vẫn có chút ấm áp mà người khác có thể tiếp xúc được.
Nói một cách khác, Lục Nhược Tâm giống hệt như ảo ảnh, không thể với tới được, còn Tần sương là một nữ thần có thể gặp được
trong biển người rộng lớn.
Cô giống hệt như trong tưởng tượng của người khác, lại vô cùng chân thật tồn lại ngay bên cạnh của người khác.
Chén rượu trên tay của Phương Khôn nghiên đổ xuống đất, nhưng hắn lại không hề phát hiện, hai mắt nhìn đăm đăm Tần Sương, máu trong cơ thể hắn không ngừng sôi sục.
Nhưng điều khiến cô không thể ngờ tới đó chính là lúc này lại có thể gặp lại Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, cảm xúc trong trái tim đều bộc phát ra, lúc này đã không còn để ý đến những thứ khác, liền khóc và hét lên: “Tam Thiên."
Sau đó, chạy đến lao vào lòng của Hàn Tam Thiên.
“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại được người"
"Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta đã để lạc mất Tô Nghênh Hạ rồi.”
“Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, hu hu..."