Tay của Hàn Tam Thiên hờ hững để sau lưng cô, nghe thấy tiếng khóc đau lòng đó,
bất chợt Hàn Tam Thiên không biết phải làm gì. Từ khi biết Tần Sương đến nay, có lẽ đây là lần khóc thương tâm nhất của cô.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Tam Thiên vẫn lựa chọn không ôm cô, chỉ là vỗ nhẹ vào lưng và an ủi cô.
Đây không phải là người hắn yêu, vì vậy hắn. không thể ôm vào lòng, nhưng cô cũng không phải là người ngoài, đây là một người sư tỷ đã từng dùng mạng sống để bảo vệ hắn, từ một góc độ nào đó, ở thế giới bát huang này cô chính là người thân của hắn.
ít nhất trong lòng của Hàn Tam Thiên suy nghĩ như vậy. Nếu như không có cô ấy, có lẽ Hàn Tam Thiên đã sớm bị người khác giết hoặc có thể là bị thú dữ ăn thịt.
"Không sao, chuyện này ta không trách ngươi"Hàn Tam Thiên vừa vỗ vào lưng vừa an ủi cô.
Sự mất tích của đám người Hàn Niên và Tô Nghênh Hạ, từ một góc độ nào đó cũng có phần nguyên nhân của Tần Sương, nhưng Hàn Tam Thiên cho rằng đây không phải là nguyên nhân chính.
Đây đã là dự tính của Lục Nhược Tâm, nếu như ngày đó không phải Tần Sương đòi quay về, thì sẽ là một cơ hội khác.
Huống hồ, bản đồ đường đi do chính Hàn. Tam Thiên thiết kế, nếu như muốn trách, thì chỉ có thể trách bản đồ kia có vấn đề.
Hoặc là do bản thân bất cẩn, khiến mọi người rơi vào nguy hiểm, đó chính là nguyên nhân chính cho chuyện này xảy ra.
“Ngươi mắng ta đi, thậm chí...thậm chí có thể đánh, ta thật sự không cố ý, lúc đó ta đã cố gắng hết sức, nhưng..." Tần sương ở trong lòng của Hàn Tam Thiên lắc đầu
nguầy nguậy, ngước mắt không ngừng tuôn roi.
Thấy cô khóc nấc lên, trong lòng Hàn Tam Thiên không khỏi chua xót.
Lúc này, Hàn Tam Thiên chợt nắm chặt cánh tay của cô đặt trên ngực của hắn.
Trên cánh tay trắng như ngọc của cô có một vết thương lớn đến nhức mắt trên cổ tay.
Tuy rằng vết thương không lớn nhưng bây giờ đã kết vảy, nhưng giống hệt như vết
thường dùng mảnh vỡ cứa vào.
Cô ta cũng dùng ánh mắt lạnh lùng đáp trả lại Hàn Tam Thiên, nhưng một lúc sau liền có vẻ nhận thua, rồi thở dài một hơi: “Người yên tâm đi, sự chăm sóc của ta đối với Tô Nghênh Hạ không giống như cô ta đâu”.
“Cô ấy sống rất tốt, không có một chút vết thương nào, nhưng người hiểu chứ." Nói đến đây, sự lạnh lùng trên gương mặt của cô ta liền treo một nụ cười thâm hiểm.
Cô ta sống rất tốt, vô cùng tốt.
Hàn Tam Thiên nghiên chặt răng lại, Hàn Tam Thiên đương nhiên hiểu rõ ý của cô ta, chính là muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì...
Nghĩ đến đây, hắn không nói thêm gì nữa.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Lục Nhược Tâm nói.