Sau khi đám người Hàn Tam Thiên đi thêm mấy canh giờ thì đi vào trong quần núi.
Mặc dù khoảng cách từ thị trấn nhỏ nơi biên giới tới đây chỉ hơn mười dặm đường, nhưng Hàn Tam Thiên chân thực trải nghiệm mới biết cái gì gọi là khoảng cách một gang tay tựa như vạn dặm.
Núi và núi dù gần nhưng khi không sử dụng Linh Khí phi hành, dựa vào đi bộ lên núi xuống núi, quả nhiên là vô cùng gian nan.
Khi Hàn Tam Thiên đi vào trong khung cảnh mây đen áp định kia, cả người chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Phật âm đã vô cùng mạnh, cái này khiến cảm giác ngột ngạt kia giảm đi không ít, ban đầu nghe Hàn Tam Thiên cảm thấy rất ồn ào, bây giờ đi đường dài nghe nhiều, Hàn Tam Thiên cũng là cảm thấy coi như gột rửa tâm hồn, có chút dễ chịu.
"Hàn thí chủ phải chăng cảm thấy kỳ quái, vì sao chúng ta không phi hành mà phải đi bộ?" Lão hòa thượng đột nhiên cười nói.
Hàn Tam Thiên không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
"Phật âm vốn có Phật có thể áp chế, nếu như tùy tiện sử dụng linh khí khác, sợ sẽ phá hư toàn bộ Phật năng hoàn chỉnh, cứ thế để Dạ Ma tìm được lỗ thủng, nếu như bỏ trốn, chỉ sợ hậu hoạn vô tận." Lão hòa thượng cười nhẹ giải thích.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
"Hàn thí chủ, chúng ta đến rồi." Nhìn qua phía trước một đỉnh núi cao ngất ở phía trước, lão hòa thượng nhẹ nhàng thở dài một cái.
Theo mắt nhìn sang, phía trước có một đỉnh núi, như là một cái đầu nhô lên từ một đỉnh núi khác, phía trên cây tùng mọc hiện ngang, dưới cây, một đám hòa thượng khoác áo đen phủ đầu, ngồi xếp bằng mà niệm, phật âm du dương.
Đi theo lão hòa thượng, một nhóm ba người chậm rãi đi đến phía trước đỉnh núi.
Vừa đến đỉnh núi, phật âm càng thêm chói tai.
Nhưng không kịp nghe nhiều nhìn nhiều, lão hòa thượng đã dẫn Hàn Tam Thiên đi đến vách đá.
Vừa đến vách đá, Hàn Tam Thiên rung động.
"A Di Đà Phật!"
"A Di Đà Phật!"
"A Di Đà Phật!"
"A Di Đà Phật!"
Phật âm phát ra bốn phía, từ dưới lên trên, đập vào mặt!
Phía dưới đỉnh núi, dưới đáy vực sâu vạn mét đen nghịt một mảng lớn, như là một cái hố đen, không ngừng trào lên.
Vách đá bốn phía, bốn bề đều là đỉnh núi, mà ở trên đỉnh núi đều là hòa thượng mặc áo đen ngồi xếp bằng, bọn họ nhắm mắt khẽ đọc, phật âm nhất thời vang lên khắp bốn phía.
Cảnh tượng như thế, huy hoàng chấn động lòng người!
Ma Phật đấu nhau, đều ở trước mắt!
"Phía dưới, chính là Dạ Ma!"
Cái trung tâm to lớn kia kéo dài mấy ngàn mét, cho dù từ trên cao vạn trượng nhìn xuống cũng bị thân hình vô cùng to lớn của nó làm chấn động, bề ngoài đen như sơn, trơn ướt như da rắn khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
"Hôm nay sắc trời đã không còn sớm, không nên ra tay, huống hồ, bầu trời mây đen dày đặc, dương khí cũng không đủ, ta quan sát động tĩnh mây mưa thì ngày mai trời trong gió nhẹ, Hàn thí chủ, sáng sớm ngày mai, chúng ta lại ra tay, người thấy thế nào?"
Làm sao đối phó với Dạ Ma, Hàn Tam Thiên cũng không rõ ràng, chẳng qua lão hóa thượng đã có kế hoạch, Hàn Tam Thiên cũng không nói thêm lời, nhẹ gật đầu.
"Bố Si!"
"Có để tử!" Một hòa thượng trung niên vội vàng dừng niệm kinh, vội vàng đứng lên, chạy tới.
"Chuyện giao cho con đã làm xong chưa?"
"Sư phụ, đã chuẩn bị xong rồi ạ"
"Dẫn đường đi."
Đi từ trên đỉnh núi xuống, sau khi vòng qua một mảnh rừng cây thấp bé tiến vào rừng tùng.
Cây cao, không gian rộng lớn, bởi vậy dưới gốc dựng vô số lều vải, không ít hòa thượng đang nghỉ ngơi ở đây, hoặc là đang nấu cơm nói chuyện phiếm.
"Thí chủ, nơi này là chỗ nghỉ ngơi tạm thời của chúng ta." Nói xong, hòa thượng trung niên dẫn mấy người đi vào trong rừng cây.
Thấy bốn người đến, không ít hòa thưởng nghỉ ngơi lập tức đứng lên.
"Gặp qua sư phụ, sư huynh, thí chủ!"
"Đều làm việc của mình đi." Lão hòa thượng mỉm cười, lộ ra vẻ cực kỳ hòa ái dễ gần.
Chúng hòa thượng nhất thời thi lễ một cái rồi tản ra.
Lúc này hòa thượng trung niên mới mang theo Hàn Tam Thiên đi đến, rất nhanh, dừng ở trước một cái lều vải tương đối lớn. Mặc dù là lều vải, nhưng hiển nhiên cái lều vải này sạch sẽ và rộng rãi hơn những cái khác nhiều.
Nói xong, hòa thượng kéo tấm mành lên, bên trong mặc dù vô cùng đơn giản, chỉ là một giường một bàn, nhưng cũng tính được là sạch sẽ tươm tất.
"Vậy Hàn thí chủ, người hãy nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều ta sẽ phải người đưa chút cơm chay, sáng sớm ngày mai, chúng ta chém giết Dạ Ma." Lão hòa thượng nhẹ nhàng cười nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, dưới sự dẫn dắt của hòa thượng trung niên, tiến vào lều
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên dừng lại, quay đầu cau mày nói: "Đúng rồi, những người bạn trong thành của ta thì sao?"
"Hàn thí chủ cứ yên tâm đi, chẳng qua đều là ảo ảnh mà thôi, bọn họ cũng không có gì đáng lo, chỉ là trên người có chỗ ma khí, nhưng Dạ Ma chỉ cần chết đi thì bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy những ảo ảnh kia nữa." Lão hòa thượng mỉm cười.
Nhưng lúc này trong thành, đều không đáng ngại sao giống như ông ta nói sao?
Tất cả giống như ở trong sương mù, nhìn không thấy, đoán cũng không ra.
Mà đêm nay, nhất định là một đêm không bình thường.
Lúc này, trong khách sạn trong thành. .