"Phanh phanh phanh!"
Cả khách sạn, hoàn toàn không tiếng cười nói vui vẻ, trên mặt đất đều là bình rượu, bát sứ vỡ nát, tất cả mọi người cũng không vui sướng như lúc trưa, trên mặt chỉ có vẻ sợ hãi vô tận.
Bên ngoài khách sạn, tiếng đập cửa kịch liệt vang lên không ngừng, lực cực kỳ lớn, thậm chỉ làm cho tro bụi trên nóc khách sạn không ngừng rời xuống.
Từ sau khi vào đê, những xác chết này đột nhiên như là như bị điện, biến cực kỳ cuồng bạo và cực kỳ điên cuồng, bọn họ liều mạng gõ giống như muốn phá cửa xông vào.
Đám người nấp ở bên trong đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gầm gừ bên ngoài của đám xác chết kia.
TILE
"Tam Thiên ra ngoài sắp một ngày rồi, làm sao vẫn chưa trở lại?" Phù Mãng cũng bị dọa đến sắc mặt kinh hoàng, lấy sự điên cuồng của những cái xác này, một khi xông phá cửa lớn khách sạn thì không cần nghĩ, chỉ cần một lát sau cái thân thể khôi ngô này của hắn sẽ bị ăn sạch sẽ.
"Ngươi còn mất hồn làm cái gì? Mau tới đi."
Ầm!
Theo đó là một tiếng gõ mạnh, cửa lớn đã bị đập ra một khe hở, đẩy bàn ghế và đám người trốn sau cánh cửa lùi về sau mấy cm.
Lần này, nháy mắt đã khiến tất cả mọi người bị dọa sợ.
Phù Mãng hốt hoảng gật đầu, vội vàng xông tới.
Ngay cả những người khác cũng không ai còn dám nhàn rỗi, đồng loạt tiến lên chống đỡ cửa lớn.
Ai cũng rõ ràng, đại môn vừa vỡ thì sẽ như thế nào.
Mà đường đi ngoài cửa, đa phần là xác chết đã xông đến bên này, bốn phía khách sạn đều bị xác chết bao vây, phóng tầm mắt nhìn tới, lít nha lít nhít, vừa khủng bố vừa buồn nôn.
Mà khác với nơi đây, chỗ Hàn Tam Thiên lại là an bình hơn rất nhiều.
Phật âm du dương, từng tiếng mưa rơi, có chút an bình và thoải mái.
Hơn nữa còn cố ý chuẩn bị trong chén Hàn Tam Thiên một miếng thịt.
"Sư phụ sợ ngài ăn không ngon, cho nên cố ý bảo ta chuẩn bị một chút thịt, có điều, chúng ta đều là đệ tử Phật môn, đối với ăn thịt có thể làm không ngon, nếu như thí chủ cảm thấy không thể ăn, vậy liền..." Mặt hòa thượng trung niên lộ vẻ khó xử.
Hàn Tam Thiên nở nụ cười, để bày tỏ lòng cảm kích.
"Đúng rồi, đây là hương phật." Vừa nói, hòa thượng trung niên vừa lấy một cây hương trong ngực ra, nói tiếp: "Luôn cung phụng ở trước mặt phật, được ánh sáng của Phật soi sáng, sẽ không bị Dạ Ma quấy nhiễu vào ban đêm".
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đốt cây hương lên, nhất thời một cổ mùi đàn hương liền xông vào mũi, cũng may mùi hương tương đối nhạt, ngửi cũng thoải mái.
"Ngài an tâm nghỉ ngơi, ta lui ra." Nói với Hàn Tam Thiên nói một tiếng, hòa thượng trung niên lui ra ngoài.
Cơm, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không ăn, mà là lựa chọn ném toàn bộ cơm vào trong túi trữ vật, cho Thao Thiết ăn. Mặc dù số lương thực này đối với nó mà nói quá ít nhưng có còn hơn không.
Nằm ở trên giường núi, Hàn Tam Thiên lại không ngủ được, vẫn luôn mở to mắt đang chờ cái gì đó.
Rất hiển nhiên chính là, anh đang chờ Mai Long trả lời.
Mặc dù lời lão hòa thượng nói không có số hở nào, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, hay có lẽ là Hàn Tam Thiên nguyện ý cho Ma Long một cơ hội giải thích, dù sao, bọn họ cũng từng kề vai chiến đấu với nhau.
Chỉ là, Ma Long như đã biến mất, hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm gì.
Có lẽ, nó đang chột dạ, không cách nào đối mặt mình.
Đau khổ thở dài, Hàn Tam Thiên nhìn vào cây nhan đang cháy, một cây nhan nho nhỏ này thật sự có thể ngăn cản Dạ Ma tập kích trong giấc mộng sao?
Hàn Tam Thiên có chút không tin, nhưng nghe thấy tiếng ngáy sát vách, anh lại nhắm hai mắt lại.
Vừa mở lều vải ra, không khí lạnh mát mẻ trên núi liền đập vào mặt, mây trắng bay bay, gió nhẹ khẽ thổi.
Hôm qua mây đen áp đỉnh, lúc này lại không thấy đâu mà ngược lại là mây trắng lờ mờ, gió nhẹ chậm rãi.
"Hàn thí chủ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?" Lúc này tiểu hòa thượng Thiên Nhi kia đi tới, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, hội thi lễ một cái.