Lúc này, mấy chục người áo đen ở xa xa tức giận quát một tiếng, trong tay nhao nhao khẽ động, qua lấy đại đao trường kiếm, hợp làm một thể cùng nhau bổ nhào đánh tới.
Hàn Tam Thiên lặng lẽ ngưng lại, trong mắt lóe lên một sự không kiên nhẫn.
Phanh phanh phanh!
Chỉ nghe ba tiếng vang trầm, ba người xông vào trước nhất ngay cả chuyện thế nào cũng còn không biết rõ, thậm chí, thân ảnh
Hàn Tam Thiên vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, nhưng ở giữa không trung, bọn hắn đã bị Hàn Tam Thiên trở tay đoạt đao chém lên vai, rồi mới dùng một quyền đánh bay.
Với lực quán tính to lớn, thân thể bị quăng về phía sau, nện vào hai người đồng bọn, sau đó bay đến cành cây to lớn cao mấy chục mét có hơn đập mạnh vào đó.
Trong lúc nhất thời, cây to lay động, lá rụng không ngừng.
Cái gì?
Những cao thủ này gần như có thể hoành hành trong thế giới bất phương mà không sợ hãi, nhưng ở trước mặt Hàn Tam Thiên thì ngay cả đối mặt cũng không thể đánh được gì.
Một chiêu đã bị đánh chết.
Triệt để là một chiêu đánh chết.
Lúc này, người buồn bực nhất chỉ sợ là người áo đen xông vào đầu tiên kia, cuối cùng tu vi cả đời cũng chẳng là gì trong mắt người khác.
Quả thực đáng ghét! Mấy người người áo đen còn lại kinh ngạc nhìn qua đồng bọn bị đánh bay, chết trong giây lát, trong lúc nhất thời lửa giận ngút trời, vội vàng nhìn Hàn Tam Thiên rống lên.
Ngươi đáng chết!
Bày trận!
Sau khi một người trong đó hét lớn một tiếng, ước chừng chín tên áo đen còn lại khí thế tăng vọt, đồng thời huyết khí chạy ngược, khí đen hiện ra cực hạn, như có từng đầu hắc long ẩn nấp vờn quanh.
Ầm ầm!
Trong lúc đó, thiên địa cũng vì vậy mà biến sắc, mặt đất rung chuyển, nước sông chảy xiết.
Toàn bộ không gian xung quanh khu rừng khiến người khác hít thở không thông.
Hù dọa ta? Hàn Tam Thiên lặng lẽ quét nhìn xung quanh, một lát sau, anh đột nhiên nhịn không được lắc đầu, lạnh nhạt nói: Thú vị, thú vị, hết cả nửa ngày, thì ra các người thật sự là người quen cũ.
Trên đời này, ngay từ đầu đã chú định suốt cả đời, chó mãi mãi sẽ là chó, cho dù có nhe răng trợn mắt thế nào thì cũng không thể nào biến thành một con hổ.
Ta nói có đúng không?
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.
Trong lòng Hàn Tam Thiên dự đoán, anh đại khái đã biết đối phương có địa vị gì, chỉ là vẫn có một nghi vấn tồn tại trong đầu, trong lúc nhất thời không thể nghĩ thông.
Nghe Hàn Tam Thiên nói, người dẫn đầu ở
trước mặt lộ vẻ phẫn nộ nhìn anh chằm chằm, một lát sau, hắn đột nhiên cười một tiếng: Thật sao? Vậy ngươi không nghe nói
Long gặp nước thì sẽ hóa rồng sao?