“Mất nửa ngày là thiên lôi đánh. Ha ha, mẹ nó chứ thằng chết tiệt này cố tỏ làm ra mẹ hắn tên vương bát đản này cố làm ra vẻ cao siêu. Chó má, doạ ông đây sợ một trận. Ông đây còn tưởng hắn muốn phi thăng đến cảnh Tán Tiên chứ.” Cả người Diệp Cô Thành như trút được gánh nặng.
Nếu Hàn Tam Thiên phi thăng thành Tán Tiên, vậy hắn sẽ thành cái dạng gì chứ! Diệp Cô Thành cười một tiếng, đám người cũng không khỏi lộ ra cười nhạt.
“Nhất định là vừa rồi thằng nhỏ kia phát động toàn bộ sức mạnh, dẫn đến trời nổi giận cho nên mới có sấm sét. Xem ra, ngay cả ông trời cũng muốn tên nhóc con này phải chết. Vừa bị thiên lôi đánh, vừa gặp phải liên quân của chúng ta, hắn ấy à, đúng là thảm.”
“Dù sao chúng ta thân là chính đạo, thay trời hành đạo, nào biết được ông trời cũng cảm thấy nhất định phải đánh cho chó mù thì thôi.”
“Ha ha ha ha.”
Đám người điên cuồng cười, mà lúc này Ngao Vĩnh lại chú ý tới, Ngao Thiên đang chau mày, gắt gao nhìn vào sấm sét trong đám mây đen kia, dường như tâm sự nặng nề.
“Tộc trưởng, ngài sao vậy? Để thiên lôi giết chết Hàn Tam Thiên mà không thể tự tay giết hắn nên có hơi không vui vẻ sao? Nếu không, ta phải vài cao thủ chống đỡ thiên lôi nhé?” Ngao Vĩnh tự nhiên không muốn chủ nhân không vui, nắm chặt hết mọi cơ hội lấy lòng Ngao Thiên.
“Chống đỡ thiên lôi?” Ngao Thiên nhưởng mày: “Ngươi thật sự cho rằng có thể ngăn cản được?”
“Dù thiên lôi mạnh nhưng mà ta nghe nói, tu vị của Hàn Tam Thiên chẳng qua là cuối cảnh Phiếu Mị, mặc dù cường độ của thiên lôi có thể sẽ gấp đôi, nhưng cũng sẽ không quá lớn.” Ngao Vĩnh đáp.
“Cảnh Phiếu Mị?” Khoé miệng của Ngao Thiên lộ ra một tia khinh thường chế giễu: “Ngươi thật sự cho rằng một tên chỉ là cảnh Phiếu Mị như vậy có thể vô địch khắp thiên ha?”
“Hắn là dựa vào những thứ đồ kỳ lạ ở trên người hắn, còn có cả Bàn Cổ Phủ.” Ngao Vĩnh tự nhiên có giải thích của mình.
“Từ đầu tới cuối, tên nhóc này cũng không mở đến Bàn Cổ Phủ, Bàn Cổ Phủ không giúp được hắn bao nhiêu.” Ngao Thiên lạnh giọng nói. Mặc dù lão ta muốn Hàn Tam Thiên chết, nhưng mà chuyện này không có nghĩa là lão sẽ khinh thường Hàn Tam Thiên. Một kẻ có thể ở trước hào quang rực rỡ của đỉnh Kỳ Sơn, một kẻ có thể khiến cho Dược Thần các gần như sụp đổ, một kẻ có thể không đến nửa nửa canh giờ mà giết người thành biển, thậm chí, một người có thể khiến cho gần một trăm nghìn quân tỉnh nhueej bỏ ra mấy canh giờ mới sắp giết chết sẽ là chỉ là một kẻ ở Ccảnh Phiếu Mị?!
“Không đúng.” Ngao Thiên đột nhiên cau mày.
Bởi vì trong mây đen, ánh sáng ở giữa, một bóng dáng to lớn lại hậm rãi lộ ra khỏi mây đen. Theo tiếng quát lớn này của Ngao Thiên, tất cả mọi người thu hồi nụ cười, nhìn chòng chọc vào thừ to lớn ở trong mây đen.
Grào!
Bỗng nhiên, ở giữa, một con con rồng điện lao ra khỏi mây đen, thân hình của nó đủ để dùng từ kinh khủng để hình dung, núi rừng triền miên ở bên dưới so với thân hình của nó có vẻ hơi nhỏ bé.
Điện Long màu tím nổi giận gầm lên một tiếng, theo trời mà bay, cả cơ thể đều là đá Tử Điện lởm chởm. Đôi mắt của nó nhìn Hàn Tam Thiên chòng chọc, ngay sau đó, tăng tốc lên lao thẳng vào Hàn Tam Thiên. Mà dường như ngay tại nhảy mắt mà nó gia tăng tốc độ, cơ thể rồng cũng đột nhiên cuộn lại, một giây sau, cơ thể rồng đột nhiên hóa thành một hung thủ giống với Kỳ Lân, trên lung có đôi cánh, mắt giống như hổ, đầu giống như rồng, cả người đều tràn ngập điện quang và màu tím chấn động đập vào mắt. Đỉnh đầu có một cái sừng như là của tê giác, trên đó lấp lánh ánh sáng như là ánh sáng mặt trời, người khác hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng được.
Hai cánh cử động, thiên lôi cuồng bạo. Những nơi nó đi qua, sấm sét vang dội!
“Mẹ nó chứ, là Tử Cẩm Lôi Thủ.”
Ngao Thiên đột nhiên quá sợ hãi, trầm ổn như lão ta, lúc này cũng không khỏi hét lớn một tiếng, hoàn toàn mất hết cái gọi là trấn định và tự tin của tộc trưởng tam đại gia tộc.
“Cái gì? Tử Cấm Lôi Thủ!!!”
Nghe được lời Ngao Thiên vừa nói, thân thể tất cả mọi người ở xung quanh lập tức không khỏi run lên! Có nhát gan người, trực tiếp ngã bệt xuống đất, không thể tin nổi, sắc mặt trắng như giấy, nhìn chằm chằm con thủ lớn đang thả sấm sét trên trời kia.
“Không, không có khả năng, không thể nào, tuyệt không có khả năng.” Vương Nhậm Chi liều mạng lắc đầu, thân hình lảo đảo cứ thể thụt lùi, hiển nhiên không thể nào tiếp thu được hiện thực trước mắt.
Phốc!
Trong miệng Phù Thiên trực tiếp phun ra máu, ánh mắt cực kỳ phức tạp, trong lòng hắn đã không cách nào diễn tả bằng từ nữa, trên khuôn mặt viết đầy sự chua chát, hối hận, ngạc nhiên và không thể tưởng tượng nổi.
“Các ngươi... Các ngươi sao thế hả?” Diệp Cô Thành không rõ cho lắm. Ở đây, hắn cũng là người trẻ tuổi. Dù tu vi nhỏ, nhưng kiến thức không phải nông cạn. Nhất là Tử Cẩm Lôi thú này, hắn chưa từng thấy trong sinh vật cổ đại. Nhưng nhìn thấy phản ứng một đám người như thế, hắn cũng thấy kỳ lạ và hoang mang, đồng thời bất an ở trong lòng lại lần nữa nhảy lên. Bởi vì nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, hình như Hàn Tam Thiên lại làm ra hành động đáng sợ nào đó.
Răng hàm của Ngao Thiên sắp bị cắn nát, nhíu mày tức giận gào: “Tử Cấm Lôi thú, vậy mà là Tử Cấm Lôi thú. Đây cũng chính là nói, Hàn Tam Thiên cướp được chính là Tử Lôi Cửu Thiên.”
Ngao Vĩnh đã hoàn toàn không nói ra lời. Diệp Cô Thành quay lại nhìn, sắc mặt mấy người Ngô Diễn mấy cũng hoàn toàn ngây ngốc, cả người như kẻ ngu đều cùng nhìn lên bầu trời. Mà thời điểm lời nói “Tử Lôi Cửu Thiên” kia nói ra, hai chân của bọn chúng càng thêm mềm nhũn, giống như là đảm nhát gan kia, như là chân tôm mềm. Diệp Cô Thành há hốc miệng, quay lại nhìn Hàn Tam Thiên, mà con thú lớn màu tím kia cũng cách Hàn Tam Thiên càng ngày càng gần.
- -----------------