“Mẹ nó, chạy.” Hàn Tam Thiên ở trên đất thấy con thú lớn màu tím sắp đánh tới, không nói hai lời, ôm lấy tiểu Bạch, cưỡng ép và chịu đựng đau đơn kịch liệt của cơ thể mà rống lên, dùng tất cả năng lượng để thúc đẩy Thái Hư Thần Tẩu. Tử Cấm Lôi thủ đột nhiên đánh tới, một trảo đánh thẳng l Cơ thể của Hàn Tam Thiên vào lúc này cũng lóe lên.
Uỷnh!!
Theo một trảo này của Tử Cấm Lôi thủ, sấm sét đầy trời cũng theo sau, oanh tạc đánh tới. Theo một tiếng vang thật lớn, mặt đất trực tiếp nổ tung!
“Mẹ nó chứ, lui binh, lui binh, nói tất cả mọi người lùi xuống cho ta!” Sau một tiếng rống của Ngao Thiên mới ngạc nhiên phát hiện, Tử Cấm Lôi thú này vừa mới tung trảo đến, mấy chục tên cao thủ và mấy trăm đệ tử của hắn bởi vì số người quá nhiều, muốn tránh cũng không được, hóa thành tro tàn dưới sấm sét. Mà vùng đất kia, lúc này cũng hoàn toàn hóa thành đất khô. Theo một tiếng rống của Ngao Thiên, đám người đen nghịt lúc đầu lúc này lảo đảo tản ra xung quanh, nhưng Hàn Tam Thiên lại đột nhiên xuất hiện, gào to một tiếng, dẫn dắt sự chú ý của Tử Cấm Lôi thủ, rồi một Thái Hư Thần Tẩu, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Ầm ầm!. Truyện Hệ Thống
Tử Cấm Lôi thú lập tức đánh tới, lại một đám người trực tiếp bị ngộ thương, bị đánh trúng, hóa thành tro tàn. Ngay sau đó, Thái Hư Thần Tẩu lại lần nữa xuất hiện, lại chạy tron!
“Mẹ nó, đồ rùa rụt đầu, hắn cố ý.” Ngao Thiên tức giận chửi đổng, nhìn thấy tinh nhuệ của mình chết bởi sự tấn công của Tử Cẩm Lôi thú, đau lòng, thậm chí không thở nổi.
Theo sự dẫn dụ không ngừng của Hàn Tam Thiên, sau đó ẩn trốn, chiến trường đột nhiên như thể địa ngục chốn nhân gian.
Đám đệ tử tinh nhuệ liên tục bị sấm sét đánh thành tro tàn, trong lúc nhất thời kêu thảm không ngừng, khỏi đen và sấm sét ở khắp nơi.
“A...”
“A...”
“A...”
Sấm sét ở khắp nơi, điên cuồng, đất đai tiêu tàn, sông núi bị huỷ sạch. Những nơi mà Tử Cấm Lôi thủ đi qua, một tấc cỏ cũng không còn, quả thật là kinh khủng.
“Chạy mẹ nó đi. Vừa rồi là đám người đề tên mấy người đánh ông đây hung dữ nhất!” Ở trên chiến trường, Hàn Tam Thiên cười to, mang theo nụ cười dữ tợn, lao mình vào trong mấy tên cao thủ. Mười mấy tên cao thủ nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, lại hơi liếc mắt nhìn phía sau anh là Tử Cấm Lôi thủ đánh tới chớp nhoáng, tức giận mà chửi ầm lên: “Con mẹ nó đồ khốn nhà mày!”
“Đúng vậy, con mẹ nó người quả thực đáng chết.”
“Ngươi là đồ súc sinh, quang minh chính đại đánh là được rồi, mẹ nó còn chơi chiêu này!”
Một đám người tức giận lên, đoàn kết cùng nhau mắng to Hàn Tam Thiên không cần mặt mũi, lại không nghĩ đến một đám người bọn chúng tập trung phó với mình Hàn Tam Thiên có bao nhiêu vô sỉ. Hai bên như vậy, cũng không ai hơn ai. Có điều, mắng thì mắng, nên chạy thì phải chạy. Mười mấy tên cao thủ vừa mới mắng xong, tranh nhau chen lấn ai nấy chạy tứ phía, người đẩy ta chen, sợ mình rơi xuống phía sau, nào còn sự đoàn kết nhất trí vừa rồi.
Nhưng tốc độ bọn chúng quá chậm so với Hàn Tam Thiên. Mặc dù cơ thịt trên cả người Hàn Tam Thiên lúc này đều bởi vì dung quá sức mà xảy ra co rút và run rẩy, nhưng có Thái Hư Thần Tẩu, vẫn như cũ không cần tốn sức đuổi theo được đám người này. Một cái lắc mình, một giây sau, Tử Cấm Lôi Thú cũng theo đó mà đến.
Ầm!
Theo sấm sét đánh tới, thân thể mười mấy tên cao thủ kia trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Diệp Cô Thành nhìn đến ngày người. Uy lực của Tử Cấm Lôi thú vậy mà mạnh mẽ như thế, cả người cũng không khỏi có hơi co lại sau lung người khác.
Sắc mặt Ngao Thiên tái xanh, nào nghĩ được sẽ là như thế? Dưới mắt lão ta, binh lính tinh nhuệ bị giết hại, lòng của lão vô cùng đau đớn. Dù sao đó cũng là vốn ban đầu của Vĩnh Sinh Hải Vực.
“Mau để tất cả mọi người lui lại.” Sắc mặt Ngao Thiên lạnh lẽo ra lệnh xuống dưới.
Ngao Vĩnh gật gật đầu, tiếp đó đưa mắt đến trên người một tên cao quản ở bên cạnh, ra hiệu cho hắn đánh trống thu binh. Người kia lập tức sững sở, thân thể run rẩy, trong lòng có trăm nghìn con thảo nê đang chạy. Ngay vào lúc này, ai lại mẹ nó muốn hấp dẫn chú ý của Hàn Tam Thiên chứ, lỡ may vạn nhất hắn muốn chạy đến chỗ mình, vậy mình làm sao bây giờ?!
“Sợ cái gì?” Âm thanh của Ngao Thiên hơi giận dữ, nhìn qua Hàn Tam Thiên, cả người dữ tợn: “Hi vọng lát nữa chính người độ kiếp còn có thể nhảy nhót tưng bừng như thế! Thu binh!”
“Vâng!” Ngao Vĩnh quát nhẹ một tiếng, trọn mắt trừng từng tên một. Tên cao quản không may kia chỉ có thể ngoan ngoãn đánh trống thu binh.
Theo tiếng trống vang, mấy người Ngao Thiên cũng nhanh chóng rút lui về sau. Nói là tiếng trống để các đệ tử rút lui, trên thực tế càng giống là để bọn chúng đường hoàng để bản thân rút lui mà thôi. Bởi vì ở chiến trường phía trước, gần trăm nghìn đệ tử đã sớm chật vật tử tán, ưu thế về số người lúc này dưới sự chà đoạ của Tử Cẩm Lôi thú thật sự liền trở thành bia đạn sống.
Những nơi Hàn Tam Thiên đi qua đều là tiếng quỷ khóc sói tru, kêu thảm không ngừng, vài người cho dù đã chạy ra ngoài, thế nhưng bởi vì mắt thấy đồng bọn hóa thành tro bụi mà sợ hãi nhụt chí, từng người đều không còn ý chí chiến đấu, cũng không quay đầu lại chạy mà cố chạy đến nơi xa nhất.
Dưới bầu trời, ánh sáng loang lổ, Hàn Tam Thiên và đám người như thịt bom, tránh không kịp.
“Đến rồi!”