Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 49: Chương 49: Cái vả cuối cùng




**********

Chương 49: Cái vả cuối cùng

Dưới mọi ánh mắt mong đợi, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng: “Tôi không muốn ép một đám vô dụng như bốn người ngu ngốc kia, tôi chỉ có một bài thơ, các người cố gắng xem xét đi.” “Tôi sẽ đi chơi nếu vợ tôi không sao, tôi sẽ đến gánh chịu hậu quả nếu vợ tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ đến bế khi bé con chào đời, gia đình hòa thuận, tràn ngập tình yêu thương” “Ha ha ha!” “Bài thơ” của Diệp Thiên vừa được xuất ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả. “Con mẹ nó anh ta thật là kỳ lạ!” “Ai tôi cũng không phục, chỉ phục tên nghèo kiết xác thổi tha này, đây không phải là chơi bời lêu lổng sao?” “Dựa vào bài thơ của anh ta, tôi đã có thể nhìn ra anh ta muốn vào nhà họ Tần, ăn nằm chờ chết, cái loại rác rưởi nghèo kiết xác này thì ai cần chứ?”

Một bên Tần Lâm Văn siết nắm đấm nói: “Sến quả, anh ngâm một bài thơ sến như vậy, tôi cũng phải cúi đầu xuống đất lạy anh mất.”

Cậu ta không có bất cứ hy vọng gì về việc Diệp Thiên trở thành anh rể của mình, lúc đầu ông nội không muốn để hần bước vào cửa làm rể, nhưng lại không ngờ về tài năng y thuật của hắn. Hơn nữa còn nói chị không sao thì hắn sẽ đi chơi, chị sinh con thì hắn sẽ đến bế, không biết ông nội muốn cho con rể như vậy tới nhà làm gì?

Về phần bốn người kia đã có thể cười ra nước mắt rồi. “Con mẹ nó anh đúng là một nhân tài, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói cái gì để khiến chúng tôi thua hoàn toàn chứ. Không ngờ anh lại ngâm một bài thơ sến súa như vậy. Cũng đúng, anh nghèo hèn thổi tha như vậy rất thích hợp nuôi con, như vậy có lẽ sẽ giúp đỡ chia sẻ chuyện của công ty với cô Tần Liên Tâm, nhưng anh cũng không thể chỉ nói chơi mà còn phải làm việc nhà nữa, như vậy thì có lẽ giám khảo còn có thể cho anh thêm một điểm, bây giờ anh nói như vậy tuyệt đối chỉ được bảy con số không tròn trĩnh mà thôi” Khổng Tấn Tài giễu cợt trắng trợn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên sắc như dao. “Đúng vậy, anh ta thật sự đã thua chúng ta rồi. Lần này nhất định là bảy số không, không thể nghi ngờ gì nữa. Chúng ta làm sao có thể có bảy số không chứ” Chu Hữu Phước cười nói, còn không quên đấm cho Diệp Thiên một cái: “Đồ ngu như bò, tôi còn chưa bao giờ có được bảy cái trứng vịt, phục anh đấy.”

Mặt khác hai người kia cũng không nhịn được chế giễu.

Tuy nhiên không ai để ý, tất cả các thành viên trong ban giám khảo, kể cả Tần Chí Thành, họ đều cảm động khi nghe bài thơ của Diệp Thiên.

Vì hắn... đã nắm được tính chất của việc tuyển con rể?

Tần Chí Thành là một người khôn khéo giảo hoạt, ông tuyển những cậu chủ giàu có và quyền thế để làm con rể mình, nhưng ông không tuyển những cậu chủ giàu có ăn chơi lêu lổng, nhàn rỗi, không chịu làm ăn. Thậm chí, ông có thể tha thứ cho thói trăng hoa, nhưng tuyệt đối không thể dung túng cho các cậu chủ nhà giàu có tham vọng và quyền lực.

Tại sao?

Bởi vì khả năng của Tần Liên Tâm đủ để quản lý tốt tập đoàn Tâm Đức, mục đích của việc tuyển con rể là tìm người chống lưng cho Tần Liên Tâm mà thôi. Khi cô gặp khó khăn thì chỗ dựa này có thể giúp đỡ Tần Liên Tâm thông qua thế lực gia đình, chứ không phải tuyển một người con rể đến nhà giúp Tần Liên Tâm quản lý tập đoàn.

Ông phải nghĩ cho nhà họ Tần, nếu một ngày nào đó ông chết đi, con rể có vị trí cao ở tập đoàn Tâm Đức thì chỉ sợ bọn họ bắt tay dùng thế lực gia tộc phía sau để nuốt chửng tập đoàn Tâm Đức, như vậy nhà họ Tần cũng sẽ xong đời.

Vì vậy, người con rể mà ông muốn tuyển giống như những gì Diệp Thiên đã nói trong bài thơ của mình, đó chính là người con rể hoàn hảo trong tâm trí của ông, cũng là người con rể ông yên tâm nhất.

Lúc Tần Liên Tâm không có chuyện gì thì thích chơi chỗ nào thì chơi, một khi Tần Liên Tâm gặp chuyện thì sẽ đứng lên dùng thế lực phía sau giải quyết, hai người có con thì con rể đến bế. Tần Liên Tâm tiếp tục quản lý tập đoàn, vợ chồng hòa thuận, chỉ có như vậy quyền lực của tập đoàn Tâm Đức mới không rơi vào tay kẻ khác, như vậy thì nhà họ Tần mới có thể tiếp tục hưng thịnh.

Chỉ là ông rất tò mò, làm thế nào mà Diệp Thiên có thể nhìn thấu tâm can của ông để thể hiện hình ảnh người con rể hoàn hảo nhất của mình trong những câu thơ đó.

Ông biết không phải Tần Liên Tâm dạy Diệp Thiên, bởi vì ông không nói cho Tần Liên Tâm biết mình sẽ tuyển con rể kiểu gì, ông chỉ nói riêng với số ít giám khảo trước bữa tiệc sinh nhật, để bọn họ chấm điểm theo tiêu chuẩn này, mà không ai trong số các giám khảo nói chuyện riêng với Diệp Thiên sau khi hắn đến. Có thể chắc chắn không phải do các giám khảo nói ra.

Nhưng ông cũng không hài lòng về điều đó, bởi vì Diệp Thiên không có thể lực gì sau lưng, cho dù hiểu được tâm ý của ông, ông cũng sẽ không chọn hắn làm con rể. “Bốn tên ngu ngốc, đợi đến khi giám khảo ra điểm số, tôi xem mặt của các người có đau hay không.” Diệp Thiên trợn mắt nhìn bốn người kia. “Ha ha ha!”

Bốn người đều bật cười ha ha. “Vòng này anh còn muốn điểm cao hơn chúng tôi sao, nghĩ cũng đừng nghĩ, người bị đánh nhất định là anh, chờ xem!”

Khổng Tấn Tài cười lạnh nói, kêu lên với ban giám khảo: “Thưa các giám khảo, tôi biết mọi người rất khó xử, không có ý cho tên nghèo kiết xác thổi tha này bảy quả trứng vịt. Thực ra cũng không có vấn đề gì đâu, cho hắn trứng vịt thì cứ cho thôi, dù sao tên nghèo kiết xác này đến tham gia tuyển rể cũng đã rất không biết xấu hổ rồi. Cho nên không cần cho hắn mặt mũi, trực tiếp chấm điểm đi.”

Ban đầu, ban giám khảo vẫn đang quyết định xem có nên cho điểm đầy đủ hay không, bị Khổng Tấn Tài thúc giục gấp rút như thế, thư ký trưởng dẫn đầu giơ bảng. 10 điểm!

Trưởng phòng Lâm Thanh Kiên giơ bảng. 10 điểm!

Hội trưởng phòng thương mại Giang Thành giơ bảng. 10 điểm!

Cuối cùng ngay cả Tân Chí Thành cũng giơ bảng. 10 điểm!

Lại là một điểm tuyệt đối.

Nhìn thấy bảy quả trứng vịt phía trước được thêm một cây lạp xưởng hun khói vào, Khổng Tấn Tài sững sở tại chỗ, miệng há ra to đến mức có thể ngậm một quả táo.

Chu Hữu Phước và những người tham gia khác cũng choáng váng.

Tần Liên Tâm càng thêm kinh ngạc, lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khó tin.

Lại là một điểm tuyệt đối?

Chẳng lẽ... Ông nội thương mình nên muốn để Diệp Thiên trở thành chồng mình, không tiện nói thẳng với mình nên đã thảo luận trước với ban giám khảo?

Một ý tưởng tuyệt vời nảy ra trong lòng cô.

Chỉ là cô cũng không biết Tần Chí Thành và ban giám khảo đều cho điểm công khai công bằng, Diệp Thiên xứng đáng với số điểm này, cũng không có gian lận hay dối trá gì cả.

Dù sao quyết định cuối cùng nằm trong tay Tần Chí Thành, Diệp Thiên tăng điểm nói chung là chuyện tốt, ít nhất có thể đào thải thêm một cậu chủ nhà giàu. Lúc đó Tần Chí Thành chọn một trong ba người điểm cao nhất, ngoại trừ Diệp Thiên thì Tần Chí Thành sẽ xúc phạm thêm một người, nếu Diệp Thiên không được tăng điểm thì Tần Chí Thành sẽ xúc phạm hai người. “Gian lận! Các người đang gian lận! Anh ta là một tên nghèo kiết xác thối tha, không tiền không thể thì dựa vào đâu mà cho anh ta điểm tuyệt đối? Các người đang cố ý gian lận với chúng tôi đúng không?” Khổng Tấn Tài không phục kêu lên. “Đúng vậy! Nhất định là gian lận. Chúng tôi không phục!”

Ba người tham gia kia cũng hét lên. “Không phục đúng không? Vậy tôi sẽ để các người tâm phục khẩu phục!” Diệp Thiên nói: “Tôi là một tên nghèo kiết xác, không sai, nhưng chỉ trong ba ngày cũng có thể thành lập được một cửa hàng thuốc có giá trị hơn ba mươi tỷ đồng, tự khởi nghiệp mỗi ngày thu nhập được một tỷ đồng, xin hỏi bốn vị các người có năng lực này hay không?” “Có thể các người sẽ nói, chỉ có một tỷ mà thôi, chỉ là tiền tiêu vặt của các người trong một ngày, được, nếu như vậy thì tôi tính cho các người xem.” “Một cửa hàng một ngày kiếm được một tỷ, tôi mở một trăm đại lý, một ngày được một trăm tỷ, một năm có thể kiếm hơn ba mươi ngàn tỷ, tất cả số tiền này đều là vàng ròng bạc trắng bệnh nhân phải chi trả khi đến khám bệnh mua thuốc, vì vậy nên hơn ba mươi ngàn tỷ mỗi năm cũng đều là tiền thật, chứ không phải là những con số ảo trong báo cáo tài chính của tập đoàn các người.” “Tôi biết các người sẽ còn nói chỉ là một tên nghèo kiết xác thì lấy tiền ở đâu để mở nhiều đại lý như vậy, nhưng may mà các người chưa nói, nếu không chắc chắn tôi sẽ vả cho mỗi người một cái.” “Mở một cửa hàng bán thuốc sẽ tốn hơn ba mươi tỷ, một trăm cửa hàng thuốc sẽ tổn hơn ba trăm tỷ, mà một trăm cửa hàng thuốc này có thể kiếm được hơn ba ngàn tỷ mỗi năm, nói cách khác chỉ trong một tháng sẽ lấy lại được hết tiền đầu tư, tôi hỏi tất cả những người ở đây, các người bỏ vốn hơn ba mươi tỷ, tôi sẽ cho các người ba mươi phần trăm vốn, các người có dám làm hay không?” “Làm!” “Làm!” “Làm!”

Nhiều người giàu có địa phương ở Giang Thành đều đã đứng lên, trong đó có hội trưởng phòng thương mại Giang Thành, hội trưởng hiệp hội doanh nhân Giang Thành và tổng giám đốc Tần Liên Tâm của tập đoàn Đệ Nhất đều giơ tay lên.

Bọn họ đều đã từng nghe nói về y thuật của Diệp Thiên, cũng biết rằng từ lúc xây dựng đến giờ Tế Nhân Đường luôn luôn kinh doanh kín hai mươi tư giờ trên một ngày, bệnh nhân không bao giờ hết.

Trình độ của Tế Nhân Đường cao như thế, nếu giá thuốc không được Diệp Thiên hạ xuống thấp vì lương tâm nhân đạo thì việc kiếm ba đến bốn tỷ mỗi ngày cũng không thành vấn đề.

Bọn họ đều là những người làm ăn kinh doanh, lúc nào cũng có một bàn tính trong đầu, họ biết rằng đầu tư vào chuỗi cửa hàng Tế Nhân Đường là một công việc kinh doanh có lãi, và họ có thể lấy lại tiền đầu tư sau một năm, sau đó hàng năm sẽ an vị đợi để được chia hoa hồng đến cuối đời.

Bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có thể phá sản, nhưng loại nghề y bác sĩ xem bệnh này sẽ không thể phá sản. Trên đời này không bao giờ thiếu người bệnh, đời sống ngày càng nâng cao thì càng nhiều người buồn bực, phiền lòng, đau đầu đi khám bệnh vặt nên tiền khám bệnh sẽ không bao giờ hết. “Ngay cả khi có người sẵn sàng đầu tư cho anh thì có thể nói được gì chứ? Có thể tẩy trắng những chuyện mờ ám bên trong sao?” Khổng Tấn Tài vẫn không phục nói tiếp. “Nói anh ngu ngốc là còn coi trọng anh, anh đúng là một tên đần độn.” Diệp Thiên khinh bỉ nói: “Ban giám khảo thấy tôi có tiềm năng kiếm mấy trăm ngàn tỷ một năm, có thể kiếm được như vậy còn gọi là không có tiền sao? Có số tiền này còn không có thể lực sao? Nhìn lại các người đi? Chó điều cũng không vậy, không cho tôi điểm tuyệt đối thì chẳng lẽ lại cho những kẻ ngu ngốc như các người sao? Còn dám nói có chuyện mờ ám, vô liêm sỉ vừa phải thôi chứ?” “...” Bốn người cứng họng, không nói được một lời phản bác.

Con mẹ nó hẳn đúng là một tên khốn nạn!

Phóng đại một số điều phi thực tế ở đó, nếu có khả năng thì lấy vàng thật ra, phát huy thực lực ra, khoe khoang với ai không biết?

Mặc dù bụng bọn họ ngập tràn bực tức nhưng có nhiều người sẵn sàng cấp vốn cho hắn để mở chuỗi cửa hàng như vậy, họ có thể nói gì nữa?

Chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

Tiếp theo là vòng thứ ba.

Vì vòng thứ ba chấm điểm dựa vào ngoại hình nên đương nhiên Diệp Thiên lại ghi được số điểm cao nhất. Sau ba vòng thi, ba người vào chung kết là Diệp Thiên, Chu Hữu Phước và Khổng Tấn Tài. “Tiếp theo, xin mời ông Tần Chí Thành dắt tay cháu gái mình, cô Tần Liên Tâm đến chọn một trong ba người thi đấu điểm cao mà ông hài lòng nhất, rồi trao tay cô Tần Liên Tâm cho người may mắn nhất để kết thúc việc tuyển con rể vào tối nay và chào đón đám cưới trọng đại sắp tới.”

Ngay sau đó, Tần Chí Thành năm lấy tay Tần Liên Tâm, chậm rãi đi về phía ba người thi đấu cao điểm nhất.

Tất cả mọi người đều mở to mắt và chờ đợi kết quả. “Cậu chủ Hữu Phước, cho dù ngài Chí Thành chọn anh hay tôi thì tôi hy vọng rằng thông qua đợt tuyển con rể này, hai chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau, và chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau hơn trong tương lai”

Khổng Tấn Tài nhẹ nhàng nói. “Được, cho dù chọn anh hay chọn tôi thì tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi biết ngài Chí Thành sẽ không bao giờ chọn tên nghèo kiết xác này đâu.” Chu Hữu Phước nói, không quên liếc nhìn Diệp Thiên một cái “Đừng vui mừng quá sớm, đợi đòn sát thủ của tôi xuất hiện thì cả hai người sẽ phải tỉnh mộng” “Cắt, đừng tự an ủi như thế, anh còn có đòn sát thủ gì chứ?” “Anh sẽ sớm biết thôi.” Diệp Thiên nói xong câu này thì im lặng, không nói thêm gì nữa. Chẳng bao lâu sau Tần Chí Thành và Tần Liên Tâm đã đến trước mặt ba người bọn họ.

Chỉ thấy ánh mắt của Tần Chí Thành đảo qua lại trên người Chu Hữu Phước và Khổng Tấn Tài mà không hề nhìn Diệp Thiên từ đầu đến cuối.

Thấy thế sắc mặt của Tần Liên Tâm lập tức trở nên tái nhợt, lòng như tro nguội.

Cô biết cho dù Diệp Thiên có làm việc chăm chỉ thì ông nội cũng sẽ không chọn hắn, quả nhiên thật sự là như vậy.

Ba phút sau. “Sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chọn “

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên: “Ông chủ! Có một vị khách quý đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.