Tần Liên Tâm đau lòng che miệng, xoay người bỏ chạy, những giọt lệ theo khỏe mắt rơi xuống.
Đúng vậy, cô rất thất vọng với Diệp Thiên, cô biết rằng Diệp Thiên sẽ chọc tức ông nội khi làm như vậy, và hậu quả sẽ khá nghiêm trọng.
Dù sao có người nói Diệp Thiên tặng canh rùa là muốn mắng chửi ông cụ là đồ con rùa, vì vậy trong lúc thất vọng với Diệp Thiên, cô đã cố tình mất kiểm soát và cố gắng sự thu hút vào mình, cho Diệp Thiên cơ hội chạy trốn, nếu không Diệp Thiên chắc chắn sẽ rất thảm.
Thất vọng thì thất vọng, nhưng cô vẫn không muốn Diệp Thiên xảy ra chuyện gì. “Đứng lại cho ông” Tần Chí Thành đột nhiên đập bàn đứng dậy.
Thân thể Tần Liên Tâm run lên, lập tức dừng lại. “Quay lại cho ông! Cuộc tuyển chọn còn chưa kết thúc, cháu không được phép bước ra khỏi đại sảnh.” Tần Chí Thành lạnh lùng quát.
Tần Liên Tâm hít sâu một hơi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cuối cùng cô trở về vị trí của mình. Chỉ là vào lúc này, trái tim của cô đã hoàn toàn nguội lạnh. “Cút ngay!” Tần Chí Thành chỉ vào Diệp Thiên và hét lên.
Đúng vậy, ông muốn trừng phạt Diệp Thiên, nhưng nể mặt Tần Liên Tâm cũng như nể tình Diệp Thiên đã cứu mình, cho nên ông tạm thời tha cho Diệp Thiên.
Chỉ là ông đột nhiên hiểu ra rằng Tần Liên Tâm thực sự yêu Diệp Thiên, để đảm bảo rằng cô sẽ không đi theo Diệp Thiên sau khi kết hôn, ông thực sự không thể giữ Diệp Thiên lại. Ngộ nhỡ cháu gái của ông có quan hệ với Diệp Thiên sau khi kết hôn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của nhà họ tần sẽ vứt vào sọt rác mất, thế lực gia tộc phía nhà chồng của cô cũng hoàn toàn bị chọc giận, hậu quả vô cùng thảm khốc. “Hừ.” Diệp Thiên đột nhiên khịt mũi, chỉ vào năm người kia và nói: “Năm tên ngốc này nhảy dựng lên, tôi cũng lười chơi với họ. Tôi cũng có thể hiểu khi Liên Tâm không khống chế được cảm xúc, nhưng ông, một ông lão mà vẫn không hiểu chuyện như vậy, thật sự khiến tôi quá thất vọng.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Hắn đang mắng chửi ông cụ Tần Chí Thành sao? Người này ăn gan hùm mật báo rồi. Tần Liên Tâm nghe vậy, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự. “Oại lắm, tôi bội phục rồi.” Tần Lâm Văn chắp tay nói, cậu ta cảm thấy Diệp Thiên quá lợi hại, còn nói ra những điều mình chưa từng dám nói. Ông của mình đã là một ông già, vậy là giữ tiền như một đống ẩm mốc, không cho mình tiêu gì cả. “Haha! Đồ nghèo kiết xác! Mày còn dám mắng ông cụ luôn à? Mày chờ ai đó đến dọn xác đi.” Hoàng Văn Bản mừng rỡ, anh ta cảm thấy việc trả thù đã gần kề nên nhìn Tần Chí Thành hả hệ nói: “Ông Chí Thành, tên này chỉ là một tên đốn mạt, xin hãy nghiêm trị anh ta.” “Đúng vậy, xin ông hãy trừng trị nghiêm khắc kẻ nghèo hôi thối này.”
Một số tuyển thủ khác cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Khóe mắt Tần Chí Thành giật một cái, nắm đấm nắm chặt, ông sắp không khống chế được cảm xúc rồi. “Một lũ ngốc!” Lúc này Diệp Thiên mới liếc mắt nhìn đám tuyển thủ, dùng sức nói với Tần Chí Thành: “Nói thật với ông, tôi làm món này cho ông cũng chính là vì Liên Tâm thôi, nếu không thì ông có cho tôi một ngàn tỷ tôi cũng không bán cho ông đầu. Ông có biết nguồn gốc của món cao lương mỹ vị này không?” “Láo xược!” Tần Chí Thành hét lên một cách thô bạo, gân xanh trên mặt lập tức nổi lên, vẻ mặt vô cùng tức giận nói: “Tôi, Tần Chí Thành, có sơn hào hải vị nào chưa từng ăn qua chứ, ai thèm quan tâm tới món ăn thổi tha của cậu.
Lại còn ngàn tỷ, có một trăm ngàn tỷ tôi cũng không thèm liếc mắt đâu.” “Được, được rồi. Lúc này thư ký trưởng Ngô Công Thành lên tiếng xoa dịu trước, sau đó nói với Diệp Thiên: “Gần đây tôi có nghe nói đến danh tiếng của cậu. Vậy cậu thử nói xem nguồn gốc của món canh rùa này là gì?” “Được, vậy tôi sẽ nói cho các người biết.”
Diệp Thiên đưa tay về phía sau, ra vẻ giáo huấn nói: “Các người đã biết có cái gọi là con rùa ngàn năm tuổi, con rùa có tiếng là trường thọ.” “Và món canh này tôi đã sử dụng chín chín tám mốt loại dược liệu. Cũng như hành lá, tỏi, ớt, dầu, muối, nước sốt, giấm và các gia vị khác để hầm, ngoại trừ không có gừng.” “Các người có biết nó có nghĩa là gì không?” “Đây có nghĩa là sống lâu muốn tuổi. Ở tiệc đại thọ thì tặng vật gì cũng hướng tới ý nghĩa sống lâu muốn tuổi. Hơn nữa, đây là thứ tôi đã bí mật điều chế, uống một bát là đủ để trẻ ra mười tuổi ngay lập tức, và nó không có độc, không bệnh tật suốt đời.”
Lời vừa nói xong, cả hội trường lại được một phen náo động. “Con rùa quả thực được mệnh danh là trường thọ, không có gừng nghĩa là không có giới hạn, hợp lại chính là trường thọ vô biên, sống lâu muôn tuổi. Tuyệt vời, thực sự tuyệt vời!” “Trường thọ vô biên, không phải là bốn chữ mà các vị hoàng đế xưa nay thích nghe nhất trong tiệc đại thọ sao?” “Đồ ăn ngon! Thật là một món ăn sống lâu muốn tuổi, cậu ấy có thể nghĩ ra được ý nghĩa như vậy, thật sự quá có tâm.”
Hơn một nửa số người ca ngợi món trường thọ vô biên này. “Đúng là sống lâu muôn tuổi. Tôi sẽ cho mười.” Thư ký Ngô Công Thành giơ bảng lên. “Bất kể có tác dụng gì, bốn chữ “sống lâu muốn tuổi” này cũng phải được mười điểm. Trưởng phòng Lâm Thanh Kiên cũng hào hứng giơ cao tấm biển. “Tôi cũng cho mười điểm” “Nhất định phải cho mười điểm.”
Ngay sau đó, ngoại trừ Tần Chí Thành thì cả sáu giảm khảo đều cho điểm mười tuyệt đối.
Vài giây sau, Tần Chí Thành cũng giơ bảng hiệu mười điểm lên.
Cả sảnh đường hoan hồ reo hò.
Ai cũng cho rằng toàn bộ số điểm ban giám khảo đưa ra là hoàn toàn hợp lý.
Tần Liên Tâm kinh ngạc che miệng.
Đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên chớp chớp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, mừng rỡ, hưng phấn, sự ngưỡng mộ, sự áy náy, sự hoài nghi và nhiều màu sắc phức tạp khác. Lúc này cô mới hiểu mình đã sai khi trách Diệp Thiên, anh đã dùng món quà ít tiền nhất để dành được điểm số cao nhất.
Lợi hại. Cô chỉ cảm thấy Diệp Thiên quá lợi hại! Quá thông minh!
Ngay sau đó, Diệp Thiên bưng món canh “Sống lâu muộn tuổi” lên bàn chính, các giám khảo lần lượt ăn món canh rùa này và khen đây là món ăn thượng hạng.
Có người vui thì cũng có người buồn, hiện tại sắc mặt khó coi nhất chính là Chu Hữu Phước, bộ dạng của anh ta như vừa mới ăn phải phân chó ấy.
Chết tiệt, sao ông đay lại không nghĩ ra mẹo này nhỉ? Tự nhiên bỏ ra một đống tiền mua đồ cổ mà phải thua cuộc trước một tên nghèo hèn này, con mẹ nó chứ. “Sao nào năm tên ngốc kia? Sợ hãi? Kinh ngạc? Giật mình? Còn muốn giở trò trước mặt tôi không?” Diệp Thiên trở lại vị trí của mình và thản nhiên nói. “Mày...” Năm người chỉ vào Diệp Thiên, tay run lên vì tức giận nhưng cũng không tìm được lý do gì để đáp trả Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Sao thế? Không phải lúc nãy vừa mới chế nhạo tôi sao? Không phải các người khoe khoang món quà đắt tiền của mình sao? Có phải cảm thấy nhục nhã khi bị món canh rùa của tôi đánh bại không?
Cuối cùng, cả năm người đều bị Diệp Thiên chọc giận. “Mày chờ đó cho tao. Đợi tao bình tĩnh lại sẽ đánh bại mày thôi.” “Một kẻ hôi hám nghèo hèn mà còn khoe mẽ, vòng sau tao nhất định sẽ giảm đạp mày, không cho mày chút danh dự nào luôn” “Mày chờ xấu mặt ở vòng sau đi, đồ xấu xá nghèo hèn.”
Ngoại trừ Hoàng Văn Bần, bốn người kia đều gay gắt nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên muốn có hiệu quả này, hắn cười nói: “Vậy thì tôi sẽ tiếp tục vui vẻ tát vào mặt các người, biến các người thành đầu heo, cho các người biết thằng nghèo kiết xác ở khu này cũng không phải người mà các mày dám đụng vào. Cướp vợ với tôi sao, các người chỉ là con gà thôi.” “Mẹ nó chứ..” Bốn tuyển thủ còn lại có ý muốn đánh Diệp Thiên, nếu họ không quan tâm đến hình tượng của mình, họ sẽ thực sự làm điều đó.
Sao hôm nay lại túm được một tên nghèo hèn mất dạy này vậy chứ?
Phải biết rằng tên nghèo hèn cũng phải cúi đầu khi nhìn thấy thế hệ giàu có thứ hai, còn hằn thì sao? Một bộ dạng kiêu ngạo tự mãn, tên này phải đánh cho nhừ xương mới chừa!
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Tiếp theo là vòng thứ hai. Các người còn lại vẫn theo thứ tự. Tất cả những gì mọi người phải làm là thoải mái nói. Nếu trở thành con rể nhà họ Tần, mọi người sẽ làm gì? Ban giám khảo sẽ cân nhắc từng lời nói của mọi người và sau đó cho điểm.”
Thí sinh số một Chu Hữu Phước lập tức đứng dậy ngâm thơ nói: “Nếu tôi trở thành con rể nhà họ Tân, tôi nhất định sẽ chiều chuộng vợ của tôi là Tần Liên Tâm, giúp cô ấy chia sẻ mọi áp lực, dùng thực lực của nhà họ Chu của tôi để giúp nhà họ Tần ngày càng lớn mạnh, cô ấy chỉ cần ở nhà chăm sóc bọn trẻ là đủ vinh hoa phú quý rồi, tôi sẽ quán xuyến mọi chuyện bên ngoài, sẽ không bao giờ để cô ấy phải khổ sở một chút nào.” “Nói hay lắm!”
Có một tràng pháo tay vang lên. 9 điểm, 8 điểm, 8 điểm, 9 điểm, 9 điểm, 8 điểm, 8 điểm.
Ban giám khảo cho điểm.
Tiếp đến, tuyển thủ số hai lên tiếng: “Ba tôi đã hứa với tôi khi kết hôn sẽ chia cho tôi 150 triệu USD cổ phiếu, nếu tôi trở thành con rể nhà họ Tần, tôi sẽ hiện thực hóa số cổ phiếu này và đầu tư vào nhà họ Tần. Sau đó giúp vợ tôi là Tần Liên Tâm xây dựng tập đoàn Tâm Đức thành tập đoàn nằm trong danh sách Fortune 500, vào ngày công thành danh toại, tôi sẽ cùng vợ đứng trên đỉnh Giang Thành và cùng nhau chia sẻ sự thịnh vượng của cuộc sống này.”
Lại có một tràng pháo tay nữa. 9 điểm, 10 điểm, 8 điểm, 9 điểm, 8 điểm, 8 điểm 10 điểm.
Theo sau là tuyển thủ thứ tư và thứ năm. Những gì họ nói tương tự như những gì hai người trước đã nói,
Nói tóm lại, kết hợp lại một chút, bọn họ nói là dùng quan hệ gia tộc để giúp đỡ Tần Liên Tâm hoặc thay Tần Liên Tâm gánh vác mọi thứ.
Điểm của tuyển thủ số bốn: 8, 8,7,8, 8, 9, 9.
Điểm của tuyển thủ số năm: 8, 7, 8, 9, 7, 8, 8.
Tiếp theo, đến lượt Diệp Thiên. “Tôi thấy anh vừa nghèo hèn không tiền, vừa không có quyền lực thì nói cái gì đây?” “Đồ nghèo kiết xác, anh đừng nói nếu trở thành con rể cửa nhà họ Tần thì sẽ quán xuyến hết việc nội trợ của nhà họ Tần nhé?” “Nếu anh nói như vậy thật thì mau chóng rút lui đi. Dù sao điểm của anh nhất định sẽ đứng cuối trong vòng này. Thuê một người giúp việc tổn có mấy triệu thôi. Nhà họ Tần sẽ không thuê một người chỉ biết làm việc nhà đầu”
Không đợi Diệp Thiên mở miệng, bốn tuyển thủ kia đã bắt đầu chế nhạo. “Nhấc tại chó lên và xem tôi đánh bại tất cả các người như thế nào này!”
Diệp Thiên liếc nhìn bốn người bọn họ, sau đó đối mặt với các vị giám khảo.
Tất cả mọi người đều đột nhiên vểnh tại lên, muốn nghe xem cái kẻ khốn nạn hôi thối, không tiền, không quyền này có thể nói những lời gì, và có thật sự như lời hắn nói, có thể đánh bại bốn ông trùm lớn này hay không.