Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 28: Chương 28: Chị, hai người đang làm gì đấy?




**********

Chương 28: Chị, hai người đang làm gì đấy?

Đối với một người đã tu luyện mấy vạn năm như Diệp Thiên mà nói, những căn bệnh nan y ở trái đất hoàn toàn không được coi là bệnh, chỉ cần dùng đúng thuốc thì mấy thứ như bệnh thấp khớp mấy chục năm chỉ cần một thang thuốc là xong.

Mấy ngày nay, Diệp Thiên đã dạy những thứ này cho Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào, để hai người họ lại bác sĩ trợ lý chủ chốt, còn những bác sĩ khác sẽ do họ truyền thụ lại.

Các cụ có câu 'dạy đệ tử, sư phụ chết đói, vậy nên Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào sẽ không truyền thụ cho những bác sĩ khác biết hết những gì Diệp Thiên dạy cho mình.

Diệp Thiên không bận tâm tới mấy chuyện đó. Có thể nói hắn chỉ làm ông chủ chứ không quản lý công việc. Trừ phi có căn bệnh nào mà hai đệ tử nửa mùa Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào không chữa được thì hắn mới ra tay. “Tác dụng của Kim Thương hoàn thật sự mạnh đến mức này hả? Hay là bây giờ em thử một viên nhé?” Trong văn phòng, Tần Lâm Văn cười cầm một bình Kim Thương hoàn. “Nếu cậu đã có đối tượng xả súng thì tùy cậu, nếu không có thì tôi đề nghị cậu đừng ăn. Chứ ăn vào mà không xả súng được, cứng mất bốn năm chục phút cậu sẽ khó chịu, người khác thấy còn cười nhạo cậu nữa.” Diệp Thiên đáp.

Tần Liên Tâm: “.. “ý anh là trước khi hành sự thì dùng một viên hả?” Tần

Lâm Văn hỏi. “Ừ, trong vòng 5 phút sẽ có tác dụng. “Em tin vào y thuật của Diệp thần y. Vậy thì khi nào hành sự rồi uống. Tần Lâm Văn cười he he: “Đúng rồi, một bình này bao nhiêu viên thế?” “Đủ một năm, 365 viên. Coi như tôi tặng cậu, không cần tiền.” Diệp Thiên cười nói.

Tần Lâm Văn vội xua tay: “Thế sao được! Không chỉ trả tiền mà còn phải thưởng cho anh nữa! Anh kết bạn Zalo với em đi, em gửi anh 100 triệu.”

Diệp Thiên quyết đoán đọc số Zalo. “Không được mua nhiều quá!” Tần Liên Tâm bỗng quát lên, giật lấy bình Kim Thương hoàn. “Chị, chị bị sao vậy? Em mua bao nhiêu thì liên quan gì tới chị? Trả cho em!” Tần Lâm Văn tức giận nói. Chị quản cái này quản cái kia, ngay cả đời tư cũng quản, quá bá đạo rồi đấy. “Không trả!” Tần Liên Tâm lạnh mặt, bất đắc dĩ răn dạy: “Em đã sa đọa lắm rồi, còn muốn sa đọa nữa hả? Nếu em có bản lĩnh gánh vác nhà họ Tần thì sao chị lại đánh mất quyền theo đuổi tình yêu, mặc cho ông nội sắp đặt, phải chọn chồng theo tiêu chuẩn của ông chứ?”

Nói đến đây, cô lại tức giận nói với Diệp Thiên: “Còn anh nữa, có y thuật thì đi làm cái gì chẳng được, sao lại làm ra loại thuốc này? Anh định hại chết bao nhiêu người hả? Hay là anh cũng thích thứ này, vừa làm để bán đồng thời cho mình xài luôn?”

Không hiểu sao mấy ngày nay tâm trạng của Tần Liên Tâm rất bực bội, hở chút là lại nổi giận, tính cách còn khó ở hơn cả ngày rụng dâu, hơn nữa chỉ cần sơ sẩy thì sẽ ngẩn người, trong đầu luôn xuất hiện cảnh tượng bị Diệp Thiên cướp mất nụ hôn đầu tiên cùng với chuyện phải chọn ai trong sự kiện chọn rể hai ngày sau.

Chỉ cần nghĩ đến đây, cô lại rất muốn đánh Tân Lâm Văn. Chính vì thằng nhóc này kém cỏi nên mình mới không có thời gian yêu đương, bây giờ có ý trung nhân mà không có quyền lợi theo đuổi tình yêu. Cô không biết nên biểu đạt cảm giác bực bội này bằng ngôn từ nào. “Chị à, từ nhỏ em đã sợ môn Toán nhất, chỉ cần thấy đống chữ số thì em đã sợ xanh mặt rồi. Cho dù em cai thuốc, kiêng rượu, kiêng gái thì vẫn sợ đống chữ số đó thôi, không thể trông coi tập đoàn Tần Thị được đâu, chị cần gì phải quản em nghiêm khắc vậy? Thế thì có ích lợi gì cho chị đâu?” Tần Lâm Văn buồn rầu nói.

Sau đó cậu ta lại bảo: “Diệp thần y là đàn ông, đương nhiên phải nghĩ cho cánh đàn ông chứ. Anh ấy làm loại thuốc này xong có dùng hay không thì liên quan gì tới chị? Chị kích động thể làm gì?” “Chị đá chết em bây giờ!” Tần Liên Tâm giơ chân đá lên mông Tần Lâm Văn. “Chị đúng là bà điên!” Tần Lâm Văn giận dữ hét. “Ăn nói với chị cậu kiểu gì thế hả?” Diệp Thiên trừng Tần Lâm Văn, sau đó cợt nhả nói với Tần Liên Tâm: “Thuốc này được anh chế tạo bằng đủ loại thuốc bổ, sẽ không gây tổn thương sức khỏe, cho dù cậu ta uống 10 viên một ngày thì cũng không hề hấn gì đâu, em đừng lo cậu ta sẽ bị suy thận mà chết.” “Nói vậy anh từng dùng rồi hả?” Tần Liên Tâm cắn môi, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Thiên. “Diệp thần y đã dùng hay chưa dùng thì liên quan gì tới chị? Anh ấy đâu phải là chồng chị, chị kích động thể làm gì?” Tần Lâm Văn bực bội nói. Chuyện của đàn ông mà sao phụ nữ như chị cứ thích nhúng tay vào vậy? “Chị bóp chết mày!” Tần Liên Tâm trực tiếp bật mode dạ xoa, bóp chặt cổ Tần Lâm Văn rồi siết mạnh tay. “Khụ khụ... Cứu em... Diệp thần y... Cứu.

Diệp Thiên đã nhận ra tâm tư của Tần Liên Tâm. Hắn mỉm cười đi tới, luồn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Tần Liên Tâm. Thân thể mềm mại của Tần Liên Tâm run lên, theo phản xạ thả lỏng Tần Lâm Văn, sau đó quay đầu lại. Ai dè vừa quay lại thì chiếc mũi xinh đẹp của cô đã chạm vào chiếc mũi cao thẳng của Diệp Thiên, sau đó cô khẽ cứng đờ cả người, chỉ cảm thấy sức lực trên người mình như biến mất.

Ngay sau đó, cô bất giác ôm chặt lưng Diệp Thiên, nhận thấy thứ gì đó ướt át chạm vào lưỡi mình, sau đó không còn muốn suy nghĩ gì nữa.

Mặc kệ tất cả ưu sầu phiền não, cút hết đi cho bà, phải thả lỏng trước đã rồi tính tiếp. “Trời má!” Tần Lâm Văn hoảng sợ, khó tin nhìn hai người ôm chặt nhau trước mắt mình, quấn lấy nhau như ở chốn không người, chỉ cảm thấy da gà nổi khắp người. “Chị! Chị! Hai người...

Tần Liên Tâm giả vờ như không nghe thấy. Mày chỉ biết lang thang cả ngày, cái gì cũng bắt chị phải gánh vác hôm nay chị cũng phải phong lưu một lần để khỏi sống uổng phí cuộc đời. “Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi, em không thấy gì đâu nhé, em ra ngoài canh cửa đây.” Tần Lâm Văn mới không rảnh bận tâm tới ba vụ này. Huống chi cậu ta còn đang lo không có thóp của Tần Liên Tâm đây này. Bây giờ thì có rồi, để xem chị còn dám quản em không, lúc ông nội không cho em tiền, để xem chị còn dám cắt tiền tiêu vặt của em không.

Tư tưởng của cậu ta khá là cởi mở, không bận tâm tới chuyện ăn cơm trước kẻng. Một là vì cậu ta cũng đau lòng chị mình, lỡ ông nội chọn trúng thẳng công tử nhà giàu nào đó vừa béo vừa xấu vừa lùn làm chồng cho chị mình thì sao? Chẳng phải chị mình sẽ bị chà đạp hay sao?

Mặc dù thân phận của Diệp Thiên thấp hèn, nhưng dáng người đứng đầu, khuôn mặt đứng đầu, khí chất cũng đứng đầu, chị mình cho hắn lần đầu tiên không lỗ, ít ra sẽ không mơ thấy ác mộng, đúng không nào?

Thế là cậu ta chuồn ra văn phòng, đóng cửa lại, đứng hút thuốc canh cửa, không cho người khác vào quấy rầy hai người họ.

Lần này còn lâu hơn cả nụ hôn đầu tiên mười phút. Khi Diệp Thiên dừng lại, sắc mặt Tần Liên Tâm đã đỏ như máu, thậm chí còn nảy sinh khát vọng. “Diệp Thiên, trong số những người tham gia chọn rể, trừ anh ra còn 5 người khác. Em đã xem ảnh chụp và tư liệu của họ rồi. Chỉ riêng diện mạo đã không một ai có thể khiến em nảy sinh thiện cảm. Em nên làm gì bây giờ?” Như tìm thấy đối tượng trút bầu tâm sự Tần Liên Tâm rưng rưng nước mắt kể lể.

Sau mấy ngày tán gẫu, cuối cùng Tần Liên Tâm đã hoàn toàn bị Diệp Thiên cưa đổ, cho nên mới chịu tận tình quấn quýt với hắn, kể hết nỗi khổ mình cho hắn nghe.

Diệp Thiên ôm khuôn mặt mịn màng bóng loáng của cô, lau nước mắt cho cô, nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, không kẻ nào có thể cướp em khỏi tay anh đâu. Hãy tin anh, anh sẽ không để em thất vọng.

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng lại rất chắc chắn. Song Tần Liên Tâm lại bật cười buồn bã. “Ông nội em thà rằng chọn một con lợn chứ không muốn chọn anh. Anh biết không, kẻ có gia thế mạnh nhất ít nhất nặng hơn trăm ký, đến từ một trong mười danh gia vọng tộc lớn nhất thủ đô” “Còn một kẻ mặc dù không mập, dáng người cũng rất tiêu chuẩn, nhưng da mặt chẳng khác mặt trăng là mấy, em nghi ngờ hắn ta từng hút mai thủy. Nhưng gia tộc hắn ta lại giàu có nhất trong số mọi người, gần 1 tỷ 500 triệu đô la Mỹ. “Ba người khác có gia thế cũng đều cứng hơn nhà họ Tần, kẻ kém cỏi nhất cũng có tài sản nhiều hơn nhà họ Tần.” “Còn anh thì sao? Trừ y thuật siêu phàm ra anh chẳng có gì cả. Em không thể phủ nhận, chỉ bằng y thuật của anh, nếu cho anh thêm hai ba mươi năm thì chắc chắn sẽ gây dựng được sự nghiệp khổng lồ, thậm chí tài sản vượt qua nhà họ Tần. Nhưng ông nội em sẽ không cho anh thời gian, dù chỉ là hai ngày. Thế nên anh không có tiền tài, càng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có mình y thuật, ông nội em sẽ không chọn anh đâu

Tần Liên Tâm trút hết nỗi lòng. Song Diệp Thiên lại không bận tâm, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, đáp: “Dù họ quyền thế ngập trời, vàng bạc như núi thì cũng chỉ như máy bay trước mặt anh mà thôi. Không có kẻ nào mà anh không thể giải quyết chỉ bằng một cú đấm “Lỡ có thì sao?” Tần Liên Tâm hỏi. “Vậy thì hai đấm, không được thì ba đấm, tóm lại không ai có năm đấm cứng hơn anh” Diệp Thiên nói.

Tần Liên Tâm bị chọc cười, nói: “Anh chém gió như bão táp ấy, nghe như thể cả thế giới này đều là của anh vậy?” “Trong mắt anh, thế giới này quá nhỏ bé, không quan trọng bằng em đâu.” Diệp Thiên nói thật lòng.

Tần Liên Tâm không phải là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng chắc chắn có tính cách mà hắn thích nhất.

Phụ nữ quá cứng là hạ phẩm, phụ nữ quá mềm là trung phẩm, ngoài mềm trong cứng là thượng phẩm, ngoài cứng trong mềm là cực phẩm. Mà Tần Liên Tâm chính là cực phẩm ngoài cứng trong mềm. Lại thêm nhan sắc của mình, do đó Tần Liên Tâm chính là cực phẩm trong cực phẩm.

Từ xưa không có anh hùng nào lại không yêu mỹ nhân. Ngay cả tiên nhân cũng vậy.

Câu nói của Diệp Thiên làm rung động nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tần Liên Tâm. “Bây giờ em sẽ trao cho anh lần đầu tiên của em. Dù ông nội chọn một con lợn làm chồng cho em, ít ra em sẽ có được ký ức đáng nhớ nhất.

Nói xong, Tần Liên Tâm đẩy Diệp Thiên ngã xuống sofa, chủ động dâng đôi môi hồng kêu gợi cho hắn.

Diệp Thiên đương nhiên sẽ không khách khí, thuận thế đè lên người cô.

Một trận chiến kịch liệt sắp mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.