Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 29: Chương 29: Sắp phá cửa xông vào




Trong văn phòng sóng gió dữ dội, ngoài phòng khám lại náo nhiệt đến lạ thường.

Mọi người thấy mười mấy chiếc xe thể thao chạy song song bên nhau, dẫn đầu là một chiếc Bugatti Veyron trông còn sang trọng hơn cả chiếc xe của Tần Liên Tâm. Ngoài ra còn có những hãng xe như Aston Martin, Ferrari, Lamborghini vân vân... Chiếc rẻ tiền nhất cũng có giá trên 10 tỷ, có thể nói là xa hoa đến cực hạn. “Ôi trời đất ơi! Đám con nhà giàu của Giang Thành chúng ta tụ tập ở đây hay sao vậy?” “Tôi biết chiếc Bugatti Veyron đó, là xe của Ngụy Tiến

Bằng, trưởng nam nhà họ Ngụy, chẳng qua hình như người lái lại là Ngụy Tiến Phúc, em trai của anh ta. “Còn chiếc Ferrari phiên bản giới hạn kia nữa, đó là xe cưng của Hàn Ngự, cậu út nhà họ Hàn, một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Thành. “Phố y cổ truyền hôm nay đúng là ngày náo nhiệt nhất, cũng là ngày hãnh diện nhất từ xưa tới nay, ba trong bốn gia tộc lớn có người trình diện ở đây. Đúng là kinh khủng!

Đám người vây xem thán phục liên hồi, tiếng hò hét vang lên tới tấp.

Chẳng mấy chốc, rất nhiều khách hàng trong Tế Nhân Đường đã bị động tĩnh bên ngoài thu hút. “Em họ, cậu Ngự, các vị công tử, mọi người đã đến rồi!” Đến khi đoàn xe dừng lại, Lưu Thiếu Khải lập tức nghênh đón, tươi cười chào hỏi mọi người, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hư vinh. Chỉ cần mình gọi một cú điện thoại, thể là đội hình siêu xe vượt qua 100 tỷ đồng đã kéo đến đây, thử hỏi ở Giang Thành này còn ai có mặt mũi bằng mình?

Đương nhiên anh ta phải thừa nhận một sự thật rằng cũng nhờ cậu em họ Ngụy Tiến Phúc nể mặt mình, không thì anh ta đào đầu ra thể diện đó! “Cha vợ của anh họ cần giữ thể diện, đương nhiên em phải đến chứ. Ngụy Tiến Phúc ngậm thuốc lá nói. Chim Trĩ nhanh tay châm lửa cho gã. “Đúng thế, đúng thế.” Lưu Thiếu Khải cười ngây ngô.

Thấy trận thế này, cha con Trương Thụy Bắc cũng tràn đầy tự tin, tiến lên cảm ơn rối rít. “Anh họ, kêu cha vợ anh bật DJ cho em đi.” Ngụy Tiến

Phúc phun mây nhả khói rồi ra lệnh. “Tôi sẽ đi bật nhạc ngay!” Trương Thụy Bắc lập tức quay sang kêu nhân viên trong phòng khám: “Bật DJ lên cho tôi, phải chọn bài nào hăng hái nhất, quẩy mạnh nhất, bật volume to nhất cho tôi!” “Vâng, ông chủ!”

Chẳng mấy chốc, thùng loa đặt hai bên cửa phòng khám Thụy Bắc đã phát ra tiếng nhạc DJ hăng hái, vang vọng khắp con phố y cổ truyền. “Nhảy lên cho tôi!”

Tiếng nhạc vang lên, Ngụy Tiến Phúc vung tay ra lệnh, mười mấy cô gái mặc bikini nóng bỏng bắt đầu điên cuồng nhảy nhót. Nào là vung tóc, vặn eo, lắc mông. Đám đông xem náo nhiệt không dời mắt được, nhất là mấy ông già đến khu phố y cổ truyền khám bệnh, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm mấy cô gái đó, thậm chí cảm thấy mình như trẻ ra mấy chục tuổi, bệnh tật đều tan biến, đều kim lòng không đậu đến gần phòng khám cổ truyền Thụy Bắc.

Tế Nhân Đường vốn đang đông đúc thoáng chốc chỉ còn lại mỗi bác sĩ, người đến khám bệnh đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt hết rồi.

Thấy thế, Trương Thụy Bắc sung sướng cười phá lên. “Thưa các vị hàng xóm láng giềng cùng với những bệnh nhân đến từ nơi xa để khám bệnh, hôm nay phòng khám cổ truyền Thụy Bắc tôi đây sẽ tặng phúc lợi cho mọi người. “Thấy những chiếc xe này không? Chiếc đắt nhất giá gần 6 triệu đô la Mỹ, có tiền cũng không mua được, còn có những chiếc giá khoảng 3 triệu hoặc 2 triệu USD, bình thường mọi người muốn thấy cũng không thấy được đâu.” “Quan trọng nhất là những cô gái xinh đẹp này, nhìn vóc dáng, nhìn khuôn mặt, nhìn quần áo của họ kìa, mọi người thấy có đẹp không?” “Đẹp!” Rất nhiều người đáp lại. “Thế thì mọi người cứ ngắm nghía thoải mái đi, không thu một xu nào của các vị hết, càng không cần các vị thưởng tiền. Nếu các vị ngắm thoải mái, ngắm vui vẻ thì nhớ rõ ủng hộ việc kinh doanh của phòng khám cổ truyền Thụy Bắc nhà tôi là được, đừng tới Tế Nhân Đường đối diện kia. Bên đó toàn treo đầu dê bán thịt chó thôi, không đáng tin đầu. Phòng khám cổ truyền Thụy Bắc của tôi đã kinh doanh mấy chục năm, chúng tôi mới đáng tin cậy nhất.” “Ừ ừ. Rất nhiều người thuận miệng đáp lại. Im lặng cho người ta xem gái đẹp nhảy được không? Càm ràm gì mà lắm thế

Lúc này, ngoài cửa văn phòng Tế Nhân Đường. “Làm trò gì vậy? Ban ngày ban mặt mà bật nhạc rock quẩy điên lên, định biến phố y cổ truyền thành quán bar hay sao vậy?” Tần Lâm Văn nhíu mày, theo phản xạ muốn mở cửa văn phòng thì phát hiện cửa bị khóa trái. Thế là cậu ta cũng chẳng buồn canh cửa nữa mà chạy ra ngoài xem thử bên kia đang làm trò mèo gì.

Chưa đi được mấy bước, Tần Lâm Văn đã thấy Ngô Khánh Hào chạy tới. “Bên ngoài đang làm trò gì thế?” Tần Lâm Văn hỏi. “Thưa cậu Văn, bên ngoài có một đám công tử nhà giàu kéo tới, kêu mười mấy cô gái mặc bikini nhảy nhót trước phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, thu hút hết khách hàng của Tế Nhân Đường chúng ta. Tôi đang định đi tìm Diệp thần y để bàn chuyện này. Ngô Khánh Hào đáp. “Chị tôi bị tức ngực, Diệp thần y đang chữa bệnh cho chị ấy, chút chuyện con con này thì đừng quấy rầy Diệp thần y khám cho chị tôi. Còn công tử nhà giàu nữa chứ, giàu bằng tôi không? Chỉ cần tôi ra mặt kêu một tiếng thì họ đều phải chạy qua nhảy cho Tế Nhân Đường!” Tần Lâm Văn kiêu căng nói, sau đó kéo Ngô Khánh Hào rời đi.

Ngô Khánh Hào buồn bực nghĩ, đối với Diệp thần y thì chữa tức ngực chỉ cần châm cứu một phát là được, cần gì phải đóng kín cửa thế?

Sau đó, Ngô Khánh Hào bỗng hít hà một hơi. Chẳng lẽ Diệp thần y tưởng thừa dịp này ăn bớt người ta? Nghĩ vậy, Ngô Khánh Hào lại cười gian trả. Người trẻ tuổi đều thích trò đó, huống chi cô gái kia còn là đệ nhất mỹ nhân Giang Thành, không tranh thủ dịp này sờ soạng mấy phát thì lỗ to.

Tần Lâm Văn và Ngô Khánh Hào nhanh chân chạy ra ngoài Tế Nhân Đường. Khi nhìn thấy bóng dáng Ngụy Tiến Phúc và Hàn Ngự, vẻ mặt đắc ý của cậu ta đã hoàn toàn biến mất. “Đậu mé, sao lại là hai đứa kia?”

Tần Lâm Văn rất buồn rầu, vừa rồi nói quá trớn, hai người kia sẽ không bao giờ nể mặt Tần Lâm Văn đây, thậm chỉ mấy năm nay hai thằng kia còn ngang nhiên chơi xỏ cậu ta nữa kìa. “Ái chà, đây chẳng phải là thẳng A Đầu Tần Lâm Văn của nhà họ Tần đó à? Sao vậy? Chơi đến độ liệt dương nên chạy tới đây khám bệnh hả?” Phát hiện Tần Lâm Văn, Ngụy Tiến Phúc trực tiếp đứng bên kia đường trào phúng. “Ngụy Tiến Phúc, mày đừng có xằng bậy!” Tần Lâm Văn tức giận nói.

Ngụy Tiến Phúc cười giơ tay lên, âm nhạc và điệu nhảy tức khắc ngưng bặt. Sau đó gã tiếp tục trào phúng: “Ông cứ xằng bậy đấy, mày làm gì được ông? Nhà họ Tần của mày đã rơi vào tình trạng phải chọn rể mới có thể tiếp tục duy trì địa vị rồi, mày còn kiêu căng cái gì? Sau này thấy ông đây, mày phải quỳ xuống cho ông đấy nhé! Ông sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng mày mãi mãi!” “Ám ảnh cái đầu mày! Chỉ cần ông còn chưa chết thì mày đừng hòng đạp lên đầu ông thể hiện nhé!” Tần Lâm Văn chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe. “Tần Lâm Văn, mày bớt vô liêm sỉ được không? Cậu Phúc mà còn cần đạp lên đầu mày để thể hiện địa vị à? Mày tưởng mày vẫn là công tử nhà giàu số một Giang Thành này hả? Bây giờ mày chỉ là thằng ăn mày trong mắt Hàn Ngự tao đây mà thôi! Thậm chí trước mặt cậu Phúc, mày còn chẳng bằng thằng ăn mày ấy chứ! Sống thực tế vào, đừng có ra vẻ ta đây nữa!” Hàn Ngự chửi lại. “Đậu xanh rau má. Tần Lâm Văn tức suýt hộc máu.

Nếu không phải bị ông nội với chị gái cắt đứt tiền tiêu vặt thì sao mình lại bị hai thắng từng thua dưới tay mình si nhục chứ!

Thấy sắc mặt Tần Lâm Văn đen sì, Ngụy Tiến Phúc mừng rỡ nói: “Tần A Đấu, chẳng giấu gì mày, mấy ngày trước tao vừa tông hư một chiếc Lamborghini hơn 3 triệu độ, bây giờ tao đang định mua thêm một chiếc gần 3 triệu đô nữa đây, mấy ngày nữa sẽ gửi tới. Hay là tới lúc đó anh dẫn chú mày đi hóng gió nhé?” “Ông đã có Bugatti Veyron rồi, không cần mày bố thí!” “Đó là xe của chị mày. Xe của anh tao đủ để đè bẹp xe của chị mày. Con Ferrari tồi tàn chỉ mới hơn 1 triệu 200 ngàn đô của mày thì đừng nhắc đến, sau này đừng lái ra ngoài, mất mặt lắm, mua được con xe nào vượt qua con Lamborghini bị cháy của tao đi rồi nói tiếp. Ngụy Tiến Phúc khoe khoang. “Đúng thế, quá mất mặt. Tài sản nhà ông đây còn chưa đầy 150 triệu đô, nhưng toàn lái mấy con Porsche 918 trị giá hơn 2 triệu đô, tài sản nhà mày 750 triệu đô mà mày lại lái con xe rách nát đó, xem ra ông nội mày cũng ghét bỏ thắng vô tích như mày” Một thằng công tử nhà giàu thích đi theo Ngụy Tiến Phúc lên mặt nói. “Nhà Chim Trĩ cũng chỉ có khối tài sản hơn 30 triệu đô, nhưng người ta cũng lái siêu xe 750 ngàn đô. Nếu nhà nó có khối tài sản 75 triệu đô thì chắc chắn sẽ bỏ xa thằng vô tích sự như mày “Tần A Đấu, đừng ở đây mất mặt nữa, mau đi tìm gai rồi ôm người ta trốn trong ổ chăn khóc đi

Đám công tử nhà giàu bên phía Ngụy Tiến Phúc nhao nhao cười nhạo. “Chúng mày... Chúng mày... Hãy đợi đấy cho tao!” Tân Lâm Văn chỉ có một mình, không địch lại đảm kia, bị chửi cho thương tích đầy mình, tức giận chạy vào Tế Nhân Đường. “Ha ha ha!!!”

Đám công tử nhà giàu bên Ngụy Tiến Phúc đều cười phá lên. Đám người vây xem đều ngơ ngác, chỉ cảm thấy thế giới của đám công tử nhà giàu thật thần kỳ, địa vị dựa vào độ đắt tiền của chiếc xe, đúng là người nghèo không thể tưởng tượng nổi.

Mà lúc này, kẻ vui mừng nhất chính là cha con Trương Thụy Bắc. Hai người chỉ thấy trận đánh này quá đẹp. Tế Nhân Đường các người không phải dựa vào hoàng tử công chúa nhà họ Tần để giữ thể diện hay sao? Bây giờ hoàng tử nhà họ Tần bị đánh cho khóc chạy, cho dù công chúa nhà họ Tần ra mặt thì chẳng lẽ lại địch nổi đám công tử nhà giàu bên này sao? “Thằng phế vật chết giẫm! Dám đấu với bố mày ở Giang Thành này thì mày luôn là thứ cặn bã thôi!” Trương Thụy Bắc âm thầm sung sướng nghĩ. “Thiếu Kiệt, anh giỏi quá, chiêu này đánh cho thằng phế vật thành rùa đen rụt đầu không dám thò cổ ra luôn. Yêu anh quá!” Trương Thủy Đồng ôm eo Lưu Thiếu Khải, toàn thân như sắp treo trên người anh ta. Lưu Thiếu Khải sung sướng cảm nhận được bộ ngực mềm mại đè trên người mình.

Nhưng cô ta đâu biết lúc này Diệp Thiên còn sung sướng hơn Lưu Thiếu Khải gấp ngàn vạn lần. Trong văn phòng, cảnh xuân nở rộ, tiếng rên rỉ làm xốn xang tâm hồn. “Diệp Thiên, anh... còn không vào đi.” Khuôn mặt

Tần Liên Tâm đỏ đến phát tím, thậm chí không còn sức nói hết một câu. “Ừ, anh vào ngay đây

Song đúng lúc này, tiếng cửa văn phòng bị đập rầm rầm vang lên, ngay sau đó là giọng nói phẫn nộ đến cực hạn vang lên: “Chị! Em không quan tâm chị đã xong hay chưa! Bây giờ chị phải ra ngoài ngay cho em! Em trai chị suýt nữa bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ đây này! Chị mà không ra xem sẽ phá cửa xông vào đấy nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.