Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên. Xin cảm ơn
********** . Truyện Khoa Huyễn
“Ai... Ai chuồn chứ!” Trương Tinh Húc vốn định chuồn đi, xem ra không chuồn đi được, bèn trừng người đàn ông trung niên một cái rồi đuổi kịp Diệp Thiên, còn không quên nói:
“Tôi không tin thẻ này là thật!” Anh ta đang an ủi bản thân, thực tế đã bắt đầu hoài nghi thẻ này là thật rồi.
Lúc này đám bạn của Trương Tinh Húc cũng hoài nghi rất có khả năng thẻ này là thật, vì không muốn mất mặt với Trương Tinh Húc, bọn họ không dám đi theo anh ta, mà trốn ra thật xa.
Rất nhanh, Diệp Thiên đi tới quầy bar, đặt thẻ lên trên quầy bar, nữ quản lý nói với nhân viên thu ngân mấy câu, nhân viên thu ngân đổi tỷ suất hối đoái, sau đó quẹt thẻ.
Kết quả vừa quét, sắc mặt em gái thu ngân thay đổi, nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên.
“Làm sao vậy?” Nữ quản lý hỏi.
Em gái thu ngân nhìn chằm chằm Diệp Thiên, gần từng chữ nói: “Chủ nhân của tấm thẻ này, là Choi Hyun-in người giàu nhất Hàn Quốc.”
“Cái gì?” App
Những lời này vừa vang lên, mọi người kinh hãi!” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi.
Chẳng lẽ... Anh ta là con trai của Choi Hyun-in tài phiệt giàu có ở Hàn Quốc?
Sau đó câu nói kế tiếp của em gái thu ngân, lại khiến mọi người không hiểu.
“Nhưng tấm thẻ này bị hủy bỏ.”
“Không phải chứ?”
Diệp Thiên nhướng mày: “Trong thẻ này có năm tỷ đô, tôi chưa dùng đã bị hủy rồi sao?”
“Dạ thưa anh, đã bị hủy rồi.”
Thấy vẻ mặt em gái thu ngân chắc chắn, trong mắt Diệp Thiên lập tức xuất hiện giận dữ.
“Giỏi lắm Choi Hyun-in, tôi còn chưa chết mà ông đã dám hủy thẻ, ngày nào đó tôi tới Hàn Quốc, xem tôi thu thập ông thế nào!” Diệp Thiên hung dữ nói trong lòng.
“Ha ha ha!”
Trương Tinh Húc biết chủ nhân tấm thẻ là Choi Hyun-in, bị kinh hãi tới mức run lên, nhưng bây giờ biết thẻ đã bị hủy, khiến anh ta vui vẻ cười phá lên.
“Tôi đã nói anh ta chắc chắn là dễ nhũi, các người cứ nói anh ta là thần hào, lần này khôn ra chưa?” Trương Tinh Húc nhìn mọi người ở đây đắc ý cười nói.
Sau đó anh ta lại trào phúng với Diệp Thiên: “Anh đúng là một tên ngốc, nhặt thẻ của người khác cũng dám giả làm thần hào, còn dám lấy ra quẹt, không nghĩ lại xem, người ta mất đi tấm thẻ quý giá như vậy đương nhiên sẽ hủy thẻ rồi.”
“Đúng vậy!”
Lúc này bạn của Trương Tinh Húc đều vậy tới, Trương Nhược Vũ lại càng chanh chua nói: “Từng thấy tên ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc như vậy, nhặt được thẻ anh còn biết mật mã sao?”
“Haizz, tôi cứ tưởng anh ta là lão đại gì cơ, không nghĩ tới là nhặt được thế.”
“Xem ra anh ta thật sự là dể nhũi không thể nghi ngờ rồi. Người thành phố nhặt được thẻ, đâu ai ngốc tới mức cầm đi tiêu.”
“Chính anh ta không sợ mất mặt, còn mang theo con gái đáng yêu như vậy cùng mất mặt, người đàn ông như thể thực sự không có tư cách làm cha” Đám người vây xem đều bắt đầu nhao nhao khinh bỉ Diệp Thiên.
“Các người mới là đám ngốc!” Đóa Đóa tức giận nói: “Cha tôi rất lợi hại, rất nhiều tiền, cha tôi còn lâu mới lấy đồ của người khác.”
“Ha ha!”
Trương Tinh Húc cũng không tức giận, ngửa đầu cười điên cuồng nói: “Cha nhóc rất giỏi khoác lác, có thể có bao nhiêu tiền chứ.”
Lúc này vẻ mặt Diệp Thiên giận dữ, đang chuẩn bị lấy thẻ của hắn ra vả mặt Trương Tinh Húc.
Đúng lúc này, nữ quản lý giống như nghĩ tới gì đó, nghiêm túc hỏi: “Thưa anh, thẻ này của anh thật sự là nhặt được à?”
“Là ba năm trước tôi chữa khỏi bệnh cho con gái Choi Hyun-in, ông ta tặng cho tôi.” Diệp Thiên nói thẳng.
“Ha ha!” Trương Tinh Húc lại cười điên cuồng: “Biên! Tiếp tục biên soạn ra đi!”
“Mẹ nó lại lắm mồm, ông đây bóp chết anh!” Lúc này Diệp Thiên trừng Trương Tinh Húc quát. App
Trương Tinh Húc hừ một tiếng, đang định mở miệng, nữ quản lý lại nói: “Ngày hôm qua Choi Hyun-in đã đến Thương Hải, chuẩn bị tham gia đại hội Tiên Minh tối nay, ông ấy và con gái sẽ ở khách sạn của chúng tôi, tôi gọi điện thoại xác nhận xem những lời anh nói là thật hay không
Sau khi dứt lời, nữ quản lý liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, ý bảo bảo vệ đừng để hai cha con rời đi, sau đó đi tới quầy bar gọi điện cho Choi Hyun-in ở phòng tổng thống.
Rất nhanh đối phương nghe điện thoại, nữ quản lý cung kính nói: “Ông Choi chào ông, tôi là quản lý của khách sạn, vừa rồi có người dùng thẻ đen ngân hàng Hoa Kỳ của ông sử dụng, nhưng thẻ của ông đã bị hủy, xin hỏi là ông hủy thẻ, hay là ông quen người cầm thé?”
Choi Hyun-in sửng sốt, nhưng nhanh chóng la lên: “Người cầm họ gì?”
“Thưa anh, anh họ gì?” Nữ quản lý nhìn Diệp Thiên hỏi.
“Họ Diệp.”
“Ông Choi, người cầm thẻ họ Diệp.”
Trong điện thoại loảng xoảng một tiếng, giống như âm thanh làm vỡ đèn, sau đó Choi Hyun-in vội vàng nói: “Mau nói cho tôi biết người cầm thẻ đang ở đâu?”
“Đang ở quầy bar tầng hai mươi tám của khách sạn chúng tôi.”
“Được! Tôi lập tức tới ngay!” Tút tút...
Điện thoại tắt máy.
“Anh Diệp, xin anh đợi một lát, ông Choi nói sẽ lập tức tới ngay.” Nữ quản lý để điện thoại xuống nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên gật đầu thản nhiên nói: “Được, tôi đợi ông ta tới, để xem ông ta giải thích như thế nào với tôi.”