“Giải thích với anh ư?”
Nghe Diệp Thiên nói như vậy, thiếu chút nữa Trương Tinh Húc cười nghiêng ngả, trợn trắng mắt trào phúng: “Con mẹ nó tên để nhũi này, nhặt được thẻ của người ta, còn muốn người ta giải thích với anh, anh điên rồi đúng không? Cẩn thận người ta tới gọi cảnh sát bắt anh, tố cáo anh nhặt được thẻ còn không trả lại mà lấy ra tiêu!”
“Đúng vậy!” Trương Nhược Vũ trừng Diệp Thiên một cái: “Từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như anh, đợi người giàu nhất Hàn Quốc tới, xem người ta trừng trị anh thế nào!”
Người xem náo nhiệt cũng không nhịn được bàn tán. "Không phải là anh ta ngốc thật đấy chứ?”
“Nhặt được thẻ của người ta, khi tiêu phát hiện thẻ bị hủy, còn muốn người ta giải thích với anh ta, không thể nghi ngờ tên này là tên ngốc rồi.”
“Đáng thương cho bé cưng trong lòng anh ta, đáng yêu cỡ vậy cơ mà. Vậy mà có người cha ngu ngốc, quá tệ rồi.”
Đóa Đóa đều tức phát khóc, khịt mũi nói với Diệp Thiên: “Cha, cha đưa di động cho con, con muốn gọi điện cho mẹ, bảo mẹ chuyển cho cha thật nhiều tiền, để đám người xấu này biết mẹ con có rất nhiều tiền”
Diệp Thiên cười sờ đầu Đóa Đóa nói: “Cha có tiền, cha muốn Đóa Đóa biết, lòng người ở bên ngoài vô cùng hiểm ác, tên ngu ngốc mắt chó nhìn người thấp rất nhiều, sau này Đóa Đóa trưởng thành, đừng tùy tiện tin tưởng bên ngoài, toàn bộ dùng thực lực nói chuyện, như vậy người khác mới kính con, sợ con, thậm chí làm chó của con.”
“Đóa Đóa nhớ kỹ rồi ạ.”
Cô nhóc liên tục gật đầu, sau đó hừ lạnh với Trương Tinh Húc: “Đợi cha tôi lấy ra thực lực, anh muốn làm chó của cha tôi, cha tôi đều ghét bỏ anh không phải con chó ngoan”
“Phụt!”
Rất nhiều người bị lời nói đùa của Đóa Đóa chọc cười.
“Con mẹ nó mày..." Trương Tinh Húc đã có kích thích bóp chết Đóa Đóa rồi.
Đúng lúc này, nữ quản lý kinh hãi kêu lên. “Đến rồi đến rồi! Ông Choi Hyun-in người giàu nhất Hàn Quốc tới rồi!” App
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, kéo theo một cô gái xinh đẹp đáng yêu, được mười mấy vệ sĩ vây quanh đi từ trong thang máy ra.
Cô gái kia dáng người cao gầy, dưới váy ngắn là đôi chân thon dài thẳng tắp, đảm phụ nữ nhìn thì ghen tị, đàn ông thì đôi mắt nóng bỏng.
“Ông Choi, chào ông” Nữ quản lý lập tức đi tới nghênh đón, cười nói. Choi Hyun-in nghiêm túc nói:
“Người cầm thẻ đang ở đâu?”
Trương Tình Húc nghe thấy thế, lập tức tiến lên chỉ Diệp Thiên, cười nịnh nọt nói với Choi Hyun-in: “Ông Choi, là tên ngốc này nhặt được thẻ của ông, vừa rồi còn nói muốn ông giải thích với anh ta, ông báo cảnh sát..."
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, Choi Hyun-in đã nhanh chân đi tới trước mặt Diệp Thiên, khom lưng thấp tới mức gần đất, dùng giọng điệu vô cùng cung kính nói.
“Cậu Diệp!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người sợ ngây người! Trương Tinh Húc lại càng nói được nửa, cái miệng há to tới mức có thể nhét vừa quả trứng gà, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nghi ngờ, kinh hãi.
Sau đó con gái của Choi Hyun-in là Choi Yoon-xi cũng cung kính cúi người, cảnh đẹp mỹ lệ lập tức lộ ra trước mắt Diệp Thiên, cung kính nói:
“Anh Diệp, từ biệt từ ba năm trước không gặp, Yoon-xi vô cùng nhớ anh.”
Những lời này vang lên, tất cả mọi người sững sờ.
Ông Choi là phú hào rất có tiền ở Hàn Quốc, tài sản trong ngân hàng chục ngàn tỷ đô, con gái của ông ta lại càng là cô chủ siêu giàu, quan trọng là bộ dạng quốc sắc thiên hương, có thể nói là cực phẩm, vậy mà nhớ thương một người đàn ông đã có vợ?
Trời ạ! Hắn cũng quá hạnh phúc!
Nhưng Diệp Thiên không cho cha con Choi Hyun-in mặt mũi, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, thẻ bị hủy là có ý gì, cho tôi đồ rồi còn muốn lấy lại, nghĩ tôi không thể làm gì được đúng không?”
“Không không không!”
Choi Hyun-in nghe thấy thế sau lưng ẩm ướt, vội vàng giải thích: “Tôi còn tưởng là cậu mất, cho nên..."
Nói tới đây, ông ta lập tức run rẩy lấy một tấm thẻ đen ra, cung kính dâng hai tay nói: “Đây là thẻ bổ sung, bên trong có hơn mười tỷ đô la, mật mã như chiếc thẻ ban đầu, mong cậu Diệp nhận lấy, tha cho tôi vô ý mạo phạm!
Cả đại sảnh yên tĩnh giống như chết lặng.
Mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn mọi chuyện, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng.
Đây là người giàu nhất Hàn Quốc đấy, ngay cả cục trưởng Hàn Quốc gặp cũng phải nể mặt, nhưng mà ông ta lại tôn kính với cậu Diệp này như vậy, vung tay là cho mười tỷ đô la, quan trọng nhất là còn cầu xin tha thứ.
Trời ạ! Cậu Diệp này trâu bò cỡ nào, mới khiến người giàu nhất Hàn Quốc dọa thành như vậy!
Lúc này Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, nhận lấy thẻ trong tay Choi Hyun-in, ném về phía quầy bar, nói năng đầy khí phách nói một chữ:
"Quẹt!"
“Dạ, anh Diệp!” Em gái thu nhân cung kính quẹt thẻ, Diệp Thiên nhập mật mã, nhanh chóng quét thẻ thành công.
Sau đó Diệp Thiên nhận lấy thẻ em gái thu ngân đưa qua, xoay người nhìn về phía Trương Tinh Húc.
Thân thể Trương Tinh Húc run lên bần bật, không cần Diệp Thiên mở miệng, anh ta cúi đầu rất không tình nguyện nói một chữ:
"Cha."
Rất nhiều người lập tức che miệng cười trộm.
Diệp Thiên thì lạnh lùng nói: “Nói cái gì, tôi không nghe rõ."
“Cha!” Trương Tinh Húc gần như rống lên.
Nhưng Diệp Thiên quát: “Cút xa một chút, tôi không có con trai ngu ngốc như anh."
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên nhấc chân đạp vào bụng Trương Tinh Húc.
Nhất thời Trương Tinh Húc cong thành hình con tôm, cả người bay ra ngoài, đập mạnh vào tường. Sau đó anh ta rơi xuống, trên gương mặt tràn ngập đau đớn.
“Anh...”
Trương Nhược Vũ vốn định mắng, kết quả Diệp Thiên không cho cô ta cơ hội, giơ tay tát một cái, còn không quên nói: "Miệng phụ nữ đúng là đáng ghét.
Bốp!
Cả người Trương Nhược Vũ quỳ rạp trên đất, gương mặt sưng phồng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Cha thật lợi hại!”
Đóa Đóa vui vẻ vỗ tay, còn không quên đắc ý nói với Trương Nhược Vũ đang mơ hồ: “Tôi đã nói rồi mà, cha tôi rất lợi hại, các người không tin cơ, bây giờ biết sự lợi hại của cha tôi chưa?” App
“Cha cô bé đầu chỉ lợi hại không, quả thực là nghịch thiên!” Có người kêu lên.
Rất nhiều người gật đầu bày tỏ đồng ý.
Trương Nhược Vũ và Trương Tinh Húc tức điên lên, nhưng không dám phát giận, cho nên mặt kìm nén tới mức đỏ bừng.
Lúc này Choi Hyun-in cười ha ha đi tới trước mặt Diệp Thiên, cười nói: “Cậu Diệp, đây là công chúa nhỏ nhà cậu à?”
Nhắc tới con gái bảo bối của mình, Diệp Thiên lập tức khoe ra: “Có đáng yêu không?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao, quả thực quá đáng yêu, quá nhu thuận, quá đẹp! Đẹp hơn Choi Yoon-xi nhà tôi không biết bao nhiêu lần!” Choi Hyun-in giơ ngón cái khen không dứt miệng, không khoác lác chút nào.
"Ha ha!"
Diệp Thiên nghe vô cùng thoải mái. “Hì hì!”
Cô nhóc nghe thấy thế vô cùng vui
Choi Yoon-xi bị đáng yêu hóa, không nhịn được hỏi: “Công chúa nhỏ, em tên là gì?”
“Em còn chưa có tên, ông nội của em nói, phải lật từ điển đặt tên cho em và hai anh trai. Cho nên cha và mẹ đều gọi em là Đóa Đóa” Cô nhóc ngọt ngào nói.
Lại là tiếng cười vang.
“Vậy để chị ôm Đóa Đóa một lát có được không?” Choi Yoon-xi vô cùng thích thú hỏi.
Đóa Đóa bĩu môi: “Cha em đồng ý, em mới cho chị ôm một lát.”
Choi Yoon-xi lập tức nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn ngập chờ mong như nói mau cho tôi ôm một lát đi.
Diệp Thiên cười, giao Đóa Đóa cho Choi Yoon-xi ôm.
Nhận lấy Đóa Đóa, Choi Yoon-xi cười toe toét nhìn cô nhóc, bộ dạng yêu thích không buông tay.
“Anh Diệp, tôi dẫn anh đến phòng VIP nhé?” Nữ quản lý cung kính dùng tay ra dấu mời.