Triệu Hùng thấy em vợ của anh – Lý Diệu Linh liền trêu chọc cô ấy, cố tình dọa sợ cô ấy: “Em muốn anh thương tiếc cho thân phận con gái đúng không? Được vậy! Để anh cho em cảm nhận thử nhé.”
Triệu Hùng vừa mới đưa bạt tay lên thì Lý Diệu Linh la lên một tiếng “A…” rồi sợ bỏ chạy mất tiêu bóng người.
Khi nhìn thấy Lý Diệu Linh đã chạy ra xa rồi, Triệu Hùng mới quay qua dặn dò Nông Tuyền: “Nông Tuyền, mấy ngày nay cho hai người đi theo theo dõi Diệu Linh. Tôi cố tình dọa cô ấy sợ cho cô ấy chạy đi, cậu cứ đi theo sau cô ấy. Chuyện còn lại thì cậu biết phải làm sao rồi nhỉ?”
Nông Tuyền vừa nghe thấy liền vui mừng và cười toét cả miệng nói: “Cậu! Cậu cứ yên tâm để cho tôi đi.” Nói xong cậu ấy bước nhanh rời đi và ngầm đi theo sau Lý Diệu Linh.
Sau khi Lý Diệu Linh rời khỏi khuôn viên trường học, cô ấy tưởng rằng Triệu Hùng có thể theo ra. Nhưng khi cô ấy quay đầu lại thì không nhìn thấy được Triệu Hùng với Nông Tuyền. Cô ấy tức giận mà nói thầm: “Hứ! Tôi không tin anh không đuổi theo ra đấy.”
Sau khi đi được một trăm mấy chục mét, Lý Diệu Linh cảm thấy ở sau lưng cô ấy có ai đó đi theo cô ấy. Cô ấy cười he he và quay đầu nói: “He he! anh rể, cuối cùng anh cũng đuổi theo…”
Lời cô ấy chưa kịp dứt thì nhìn thấy trước mặt cô ấy xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt đeo kính râm.
“Các cậu là ai?”
Lý Diệu Linh liên tục đi lùi về sau và cảnh giác mà nhìn chằm chằm hai người trước mắt. Cô ấy biết được hai người này chính là người đã bám theo đuôi cô trong suốt mấy ngày nay.
“Lý Diệu Linh đúng không?” Một người đàn ông lạnh lùng nói.
Lý Diệu Linh thông minh cảnh giác và lắc đầu nói: “Không, tôi không tên Lý Diệu Linh, tôi tên là Đỗ Mỹ Ngân.”
“Nhóc con khá là thông minh lanh lẹ đấy chứ. Nhưng đáng tiếc là chúng tôi có hình ảnh của cô.” Người đàn ông nói chuyện đưa tấm hình của Lý Diệu Linh ra.
Lý Diệu Linh nhìn một cái phát hiện ra đó là hình chụp chân dung cá nhân của cô ấy được chụp vào năm ngoài. Nhưng những tấm hình này chỉ có người nhà mới có được, tại sao nó lại xuất hiện trên tay của những người này?
Lý Diệu Linh nhìn thấy liền sợ tái cả mặt, cô ấy muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Lúc này thì cô ấy nghe thấy giọng gầm thét lớn. Nông Tuyền đang thô giọng la lớn rằng: “He he! Tôi đợi tụi bây lâu lắm rồi đấy.”
Hai người đàn ông đó cảm thấy cổ áo phía sau của mình bị giật mạnh về phía sau. Sau đó Nông Tuyền hất mạnh hai tay về phía sau, hai người đó bị Nông Tuyền ném thẳng về phía sau theo quán tính.
Lý Diệu Linh nhìn đến mức ngớ cả người và há hốc mồm ra. Cô ấy không ngờ được là ông Tuyền Ngốc này lại có sức lực mạnh đến như vậy.
Hai người đó bị Nông Tuyền ném xong mà cảm thấy trời đất rung chuyển, hai người vẫn chưa hiểu ra được là chuyện gì đang xảy ra thì Nông Tuyền đã phóng đến và đánh đập hai người đó một chập rồi.
Hai người này đâu thể nào chịu đựng được cú đấm cú đá của Nông Tuyền, trên người sẽ có ít nhất mấy nơi bị trật khớp hoặc là bị gãy xương.
Lý Diệu Linh nhìn thấy Nông Tuyền đánh hai người đó đến mức nhổ ra được máu tươi, cô ấy sợ cứ như vậy sẽ xảy ra án mạnh.
“Tuyền Ngốc, anh đừng đánh nữa! Anh đánh nữa sẽ đánh chết người đấy.” Lý Diệu Linh khuyên Nông Tuyền.
Nông Tuyền nói với vẻ mặt không hề quan tâm đó: “Những thứ tệ nạn xã hội này đánh chết một người bớt đi được một người.”
“Nhưng anh đánh chết người là phải ngồi tù đấy!”
“Tôi đánh người là đang trừ hại cho dân.”
“Anh…”
Lý Diệu Linh thật sự cạn lời, có thể nói rõ mọi chuyện với Nông Tuyền ngốc này mới là chuyện lạ đấy.
Lúc này, Triệu Hùng chậm rãi bước đến. Anh nhìn thấy được một trong hai người đàn ông đó có một người đang cầm trên tay tấm hình chụp chân dung của Lý Diệu Linh, sau khi anh nhặt lên rồi mới ngồi xổm xuống bên cạnh và nói bằng giọng nói lạnh nhạt: “Nói, là ai kêu tụi bây đến đấy? Tụi bây chặn đường một đứa con gái để làm gì? Nếu như mày không nói thì tao chỉ có thể để cho cơ thể của bạn mày biến thành những mảnh vụn nát.”
Hai người này là vệ sĩ đặc biệt của công ty Hán Vân Hiển, không có thân thiết sâu đậm gì với nhà họ Hán đó. Lúc mới nảy bọn họ đã lãnh giáo qua thủ đoạn của Nông Tuyền rồi, họ thật sự sợ tên đó lại đánh đập bọn họ thêm một chập nữa.
Một người ấp a ấp úng nói: “Là cậu Hiển kêu bọn tôi đến đấy. Kêu bọn tôi bắt một đứa tên là Lý Diệu Linh vào trong bệnh viện.”
“Bây giờ tụi bây dẫn cô ấy vào trong bệnh viện. Sau đó tôi cho tụi bây mỗi người một trăm bảy mươi lăm triệu để tụi bây chạy trốn ngay lập tức! Hán Vân Hiển không thể nào tha cho tụi bây.”
Hai người nghe thấy lời của Triệu Hùng liền không nhịn được và nhìn nhau một cái.
Lý Diệu Linh nghe thấy cũng tức cái lồng ngực mà dậm chân tại chỗ nói: “anh rể! Anh đây là đẩy em vào trong biển lửa đấy à?”
“Yên tâm! Anh sẽ đi cùng với em, anh phải cho tên Hán Vân Hiển một chút cảnh cáo. Nếu không anh ta vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy em.”
Lý Diệu Linh nghe thấy như vậy liền cảm thấy trách nhầm Triệu Hùng rồi.
Hai tay sai của Hán Vân Hiểu sợ hãi nói với Triệu Hùng: “Đại ca! Anh đừng nói đùa bọn tôi chứ, bọn tôi không muốn gặp cậu Hiển nữa, cũng sẽ không lấy tiền của anh đâu.”
“Tụi bây tưởng là tụi bây không gặp Hán Vân Hiển nữa, nó sẽ tha cho tụi bây sao? Tụi bây quá xem thường thế lực của nhà họ Hán rồi. Theo như lời của tôi nói mà làm, tôi đảm bảo cho hai tụi bây bình an vô sự.”
Sau khi hai người đó nghe thấy như nắm được một cái phao cứu hộ, họ kinh ngạc và nói: “Thật sao?”
“Tôi lừa tụi bây xong, tôi cũng đâu có được lợi ích gì.”
“Được! Bọn tôi có thể dẫn cậu đến bệnh viện. Nhưng mà chúng tôi cần thấy được một trăm bảy mươi lăm triệu đó trước. Sau đó dễ bỏ trốn.”
Triệu Hùng nói: “Tụi bây đợi một chút, tôi lập tức cho người đem tiền đến đây.”
Lý Diệu Linh khẽ cau mày lại, cô ấy cảm thấy Triệu Hùng cực kỳ không bận tâm đến ba trăm năm mươi triệu đó. Cô ấy lên trước khuyên nhủ: “Anh rể à, đó là ba trăm năm mươi triệu đấy! Sao anh có thể cho bọn họ một cách dễ dàng dữ vậy.”
“Bọn họ không phải là những tên không ác không làm. Bây giờ bọn họ bị đánh thương đến như vậy rồi, xem như đó là tiền cho bọn họ khám bệnh thôi.”
Lý Diệu Linh nhìn thấy hai người đó bị Nông Tuyền đánh đập đến mức đánh thương như vậy cũng không nói gì thêm nữa. Trong lòng cô ấy nghĩ: Đột ngột lấy ba trăm năm mươi triệu ra, em cứ chống mắt lên mà xem anh phải giải thích như thế nào với chị em.
Triệu Hùng gọi cho cố vấn quản lý tài sản trong ngân hàng cá nhân của Triệu Hùng – Từ Tử Hàm một cuộc gọi, kêu cô ấy lấy ba trăm năm mươi triệu ra đến cổng trường trung học phổ thông thực nghiệm ngoại thành, anh ở đây đợi cô ấy.
Khoảng mười phút sau, xe của Từ Tử Hàm dừng lại trước mặt Triệu Hùng.
“Ngài Triệu, đây là ba trăm năm mươi triệu mà ngài cần.”
Lý Diệu Linh nhìn thấy Từ Tử Hàm có gương mặt rất xinh đẹp, cô ấy còn mặc trên người bộ đồ đồng phục của ngân hàng nữa nên không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Sau khi Triệu Hùng nhận tiền xong rồi Từ Tử Hàm lại hỏi một câu: “Ngài Triệu, ngài còn chuyện gì khác nữa không ạ?”
“Hết rồi, cô đi về đi!”
“Vâng, chào ngài Triệu.”
Triệu Hùng gật đầu một cái rồi nói: “Tạm biệt!”
Sau khi Triệu Hùng đưa tiền cho hai người xong rồi nói cho hai người nghe: “Tụi bây dẫn đường đi.”
Để phòng chống hai người này giở trò nên Nông Tuyền lên ngồi cùng xe của bọn họ, còn Lý Diệu Linh ngồi trong xe của Triệu Hùng.
Lý Diệu Linh lo lắng hỏi Triệu Hùng rằng: “Anh rể! Nhà họ Hán đó có tiền có quyền, anh cứ vậy đi cảnh cáo tên Hán Vân Hiển đó, người ta chịu nghe anh mới là chuyện lạ.”
“Thằng đó bây giờ không định giở trò với chị của em thì lại muốn giở trò với em. Anh mà không đi cảnh cáo nó thì nó thật sự xem thành phố Hải Phòng này là của nhà họ Hán bọn họ cả đấy.”
“Nhưng mà…”
Triệu Hùng trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời của Lý Diệu Linh: “Được rồi! Không có nhưng mà gì cả, ai dám ăn hiếp chị của em, anh nhất định phải cho nó nếm chút mùi đau khổ, dù cho là Hán Vân Hiển cũng không được!”
“Anh rể, anh ngầu quá đi!”
Lý Diệu Linh như một con nhỏ mê trai vậy, đôi mắt đẹp của cô ấy cứ mãi nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
“Nhóc con đừng có giở trò này với anh mày! Đúng rồi, một lát nữa đến bệnh viện rồi nhớ diễn sâu một chút đấy.”
“Yên tâm! Em có tiềm năng làm diễn viên mà.”
Lý Diệu Linh lè lưỡi với Triệu Hùng một cái. Cũng biết vì sao, khi Triệu Hùng ở bên cạnh cô ấy, Lý Diệu Linh luôn cảm thấy rất an toàn.
Sau khi đến bệnh viện rồi, hai tay sai của Hán Vân Hiển dẫn theo Lý Diệu Linh đến phòng bệnh của Hán Vân Hiển.
Lý Diệu Linh giả vờ tức giận mà nói: “Các cậu dẫn tôi đến đây để làm gì? A! Hán Vân Hiển.”
Hán Vân Hiển nhìn thấy tay sai của mình bị thương nhưng lại không quá để ý. Anh ấy hất tay một cái rồi nói với hai người: “Tụi bây ra giữ ở ngoài cửa.”
“Vâng, cậu Hiển!”
Vết thương của Hán Vân Hiển đã sắp lành lặn cả rồi, chỉ cần thêm vài ba ngày nữa thôi là anh ấy có thể ra viện. Anh ấy nhìn thấy Lý Diệu Linh xinh đẹp đơn thuần, so với chị gái của cô ấy – Lý Thanh Tịnh lại có một một vẻ đẹp khác hoàn toàn, điều đó khiến cho anh ấy cứ nắng mưa thất thường, ý này ý kia.
Lý Diệu Linh nhìn thấy Hán Vân Niên đến sát chỗ cô ấy liền lộ ra sắc mặt trắng bệch sợ hãi: “Anh… anh muốn làm gì đấy?”
Hán Vân Hiển đắc ý nói: “Có thể em vẫn chưa biết nhỉ! Vì nhà họ Đào muốn hợp tác với nhà họ Hán nhà anh, mẹ của em đã đồng ý cho em làm bạn gái ngầm của anh rồi đấy.”
“Hán Vân Hiển, tôi sẽ không làm bạn gái ngầm của anh đâu. Anh từ bỏ ý định đó đó đi!”
“Không à? Hán Vân Hiển cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện này không do em quyết định được đâu!” Nói xong anh ấy bật điện thoại lên gọi một cuộc gọi cho Đào Yên Hoa.
Sau khi kết nối trò chuyện video xong, Hán Vân Hiển nói với Đào Yên Hoa rằng: “Cô tự nói với con gái của cô đi!”
Đào Yên Hoa nhìn thấy con gái của mình đang run cầm cập co rúm cả người ở một góc trong phòng đã hiểu được chuyển gì đã xảy ra rồi. Bà ta nghẹn ngào nói: “Diệu Linh! Chỉ cần con đồng ý làm bạn gái ngầm của cậu Hiển, cậu Hiển sẽ đồng ý hợp tác với nhà họ Đào chúng ta! Vì nhà học Đào chúng ta, con cứ nghe theo lời của cậu Hiển đi. Bà ngoại của con nói là đến lúc chia gia tài sẽ chia một phần cho con nữa.”
Lý Diệu Linh há hốc mồm mà nhìn người mẹ của mình ở trong cuộc gọi video, sau đó cô ấy hét lớn lên: “Mẹ! Con là con gái ruột của mẹ đấy! Vì lợi ích của nhà học Đào mà mẹ muốn con đi làm bạn gái ngầm cho người ta, nó thẳng ra không phải làm kẻ thứ ba cho người khác sao?”
Đào Yên Hoa nói: “Nhà họ Hán có tiền có quyền, con làm bạn gái ngầm cho cậu Hiển thì có gì không tốt?”
“Mẹ! Con thật sự thất vọng với mẹ lắm. Mẹ đây là đẩy con gái của mẹ vào biển lửa đấy!”
“Diệu Linh à, mẹ…”
Đào Yên Hoa vẫn chưa nói xong thì một tiếng “cạch” vang lên, là Lý Diệu Linh tức giận đến mức đập nát điện thoại Hán Vân Hiển đưa cho cô.