Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 126: Chương 126: Quá không thương tiếc người ta mà




Kể từ khi Trần Văn Sơn đặt ra mục tiêu cho Triệu Hùng, anh như thay đổi thành một người khác hoàn toàn vậy, buổi sáng này cũng thức dậy sớm ra ngoài chạy bộ, hoặc là anh sẽ đến võ đường điên cuồng tập quyền.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy được tất cả mọi thứ đó, cô không biết được là đã có chuyện gì xảy ra với Triệu Hùng. Nhưng cô dám khẳng định rằng chuyện này có liên quan đến “Triệu Khởi Thời”.

Đương nhiên, Lý Thanh Tịnh vẫn chưa biết được thực ra “Triệu Khởi Thời” đó là chính là “Triệu Khải Thời”.

Ngày hôm đó, đột nhiên Lý Diệu Linh gọi điện thoại cho Triệu hùng.

Bây giờ cô ấy đã không gọi tên của Triệu Hùng rồi, cô ấy đã đổi cách gọi thành “anh rể”. Thực ra không khó để nhìn ra được sự thay đổi vi diệu của hai người này,

“anh rể! Hình như em bị ai đó đi theo phía sau.”

“Đi theo phía sau?”

Triệu Hùng nghe thấy lời nói của Lý Diệu Linh không nhịn được kinh ngạc một phen.

Lý Diệu Linh giải thích rằng trong khoảng thời gian gần đây, sau khi cô ấy ra khỏi cổng trường, cô ấy luôn cảm thấy có người mãi đi theo sau cô ấy, dọa cho cô ấy sợ đến mức không dám bước ra ngoài cổng trường trong suốt hai ngày nay rồi. Với lại ở trong trường có một cô gái tên là Lỗ Vận hay ăn hiếp cô ấy.

“Lỗ Vận?”

“Đúng! Đó là em gái của Lỗ Nam. Cô ấy là chị đại ở trong trường học, trong nhà có quyền có thế, bọn em không có ai đám đắc tội cô ấy cả. Bình thường, em với cô ấy đều là nước sông không đụng nước giếng. Nhưng hai ngày nay cô ấy luôn đến gây chuyện với em.”

“Em có nói chuyện này cho chị của em nghe chưa?” Triệu Hùng hỏi rằng.

“Vẫn chưa nói, nói cho chị nghe thì chị cũng không giải quyết được vấn đề đó thay cho em mà. anh rể, anh phải giúp em chuyện này đấy. Nếu không về sau em làm sao có thể an tâm học tập ở trong trường chứ?”

Triệu Hùng không quên đả kích Lý Diệu Linh: “Với cái thành tích học tập đó của em thì được trường Nhị Bản là không tệ rồi đấy.”

“Hứ! Anh thật sự xem thường em rồi đó, em nhất định sẽ thi trường đại học 985 cho anh xem.”

“Được! Nếu như em thi đậu được trường 985, lúc đó anh nhất định đích thân đưa em đến trường điểm danh.”

“Hứa sẵn như vậy rồi nhé!”

“Hứa sẵn như vậy!”

Sau khi hai người nghị định xong xuôi cả rồi, Lý Diệu Linh vẫn lo lắng mà nói rằng: “Anh rể à, em bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh rồi. Anh mau giải quyết vụ phiền phức này giúp em đi.”

“Con này bình thường không phải là rất hay ho hay sao?” Triệu Hùng vẫn không quên đả kích trả thù Lý Diệu Linh.

“Hứ! Anh một đấng đàn ông mà, có chút phong độ được không? Ai biểu trước đó anh lại khiếp nhược như vậy chứ. Bây giờ thì anh cũng chỉ cứng rắn được hơn một tý tẹo thôi, do đó mới có thể lọt được vào mắt xanh của em đấy.”

“Được rồi! Em cứ yên tâm mà đi học đi. Anh sẽ giải quyết chuyện phiền phức này giúp em.”

“anh rể, anh tốt thật sự đấy! Hun một cái.” Lý Diệu Linh cách điện thoại cho Triệu Hùng một tiếng ‘bặc’ và xem như đã hôn rồi.

Triệu Hùng đã sớm quen với đủ loại kịch bản quậy tưng bừng của em vợ mình rồi. Nên anh đã sớm không thấy ớn lạnh với mấy chuyện này rồi.

Triệu Hùng lái xe đi tìm Nông Tuyền.

Nông Tuyền đã dọn đến “Lâm Phủ Gia Viên”, khi cậu ấy biết được Triệu Hùng sắp dẫn cậu ấy ra ngoài, trong ánh mắt của cậu ấy tràn ngập niềm vui mừng.

“Cậu, là đi đánh nhau với người ta sao?” Nông Tuyền toét miệng ra cười một cách rất phấn khích và nói rằng.

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng rồi nói tiếp: “Nông Tuyền, trong ba tháng này tôi không thể ra tay với ai cả. Một lát có đánh nhau thì cậu nhớ giải quyết tất nhé.”

Nông Tuyền ưỡn ngực ra và vỗ nghe ‘bạch bạch’, cậu ấy nói rất đảm bảo với Triệu Hùng: “Cậu, cậu cứ yên tâm đi! Cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đánh cho bọn họ đến mức tìm răng giữa đường.”

“Ừm! Không cần phải gây ra án mạng, chỉ cần dạy dỗ cho bọn họ là được.”

“Hiểu rồi!”

Vẻ mặt của Nông Tuyền rất hứng thú và cứ chà xát bàn tay, với cậu ấy thì chỉ cần có cuộc đánh nhau cho cậu ấy đánh là được. Nông Tuyền bẩm sinh tính cách hiền lành, nhưng xem các tội đồ như là kẻ thù, nếu như cậu ấy gặp phải những tên tội đồ đó, Triệu Hùng thật sự lo lắng Nông Tuyền sẽ lấy đi sinh mạng của người đó bằng một nắm đấm.

Khi Triệu Hùng lái xe dẫn Nông Tuyền đến trường trung học phổ thông thực nghiệm ngoại thành vừa đúng ngay giờ tan học của nhà trường.

Triệu Hùng đậu xe ở một nơi không xa bên ngoài cổng trường, anh đợi cả buổi trời vẫn không nhìn thấy em vợ - Lý Diệu Linh bước từ trong đó ra.

Triệu Hùng gọi cuộc gọi cho Lý Diệu Linh, nó chỉ vang lên như thế thôi, cũng không ai nghe máy.

Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lòng nghĩ rằng không lẽ con nhỏ này đang học bù? Hay hoặc là đang bận chuyện gì khác nên không tiện nghe điện thoại của anh.

Lúc này, bạn thân của Lý Diệu Linh – Đỗ Mỹ Ngân đang chạy ra trong trạng thái hỗn loạn hoang mang.

Lần trước Triệu Hùng đã từng cứu cô ta khi ở quán bar Địch của Văn Báo, anh mở cửa xe ra gọi Đễ Mỹ Ngân lại.

“Bạn Mỹ Ngân!”

Đỗ Mỹ Ngân nghe thấy có người gọi cô ta, cô ta quay đầu lại nhìn thấy được là Triệu Hùng đang gọi cô ta. Cô ta gấp rút chạy đến bên cạnh Triệu Hùng rồi thở gấp. Sau đó mới nói: “Anh rể Diệu Linh, anh mau đi với em đến đây!” Nói xong cô ta liền kéo tay của Triệu Hùng chạy nhanh như điên cuồng.

Nông Tuyền nhìn thấy tình cảnh trước mắt cảm thấy ngỡ ngàng và không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ấy vẫn nhanh chóng chạy theo.

Sau khi ba người vào đến trong trường, Đỗ Mỹ Ngân kéo theo Triệu Hùng chạy đến một khu rừng của trường học, sau đó thoắt ẩn thoắt hiện nghe thấy tiếng khóc của Lý Diệu Linh.

Bên cạnh đó còn có một giọng nói la lên rằng: “Lý Diệu Linh, tôi đã sớm thấy không ưa cô rồi, nếu như không phải nể mặt lần nào cô gặp tôi cũng gọi tôi một tiếng chị Vận thì làm gì tôi sẽ để cho cô đến tận bây giờ?”

“Chị Vận! Thang Ngọc Long không phải là người em thích, là anh ta tự gửi cho em những tin nhắn ám muội đó. Chị không thể đánh người một cách vô lý như vậy, hầu như là không thể hiểu được.”

“Hứ! Tôi đánh cô đấy thì thế nào? Tôi nói cho cô nghe, tôi ra lệnh cho cô trong ba ngày, cô nhanh chóng nghỉ học hoặc là chuyển trường học cho tôi. Nếu không, tôi sẽ cho trường ghi một lỗi lớn cho cô, trực tiếp buộc cô thôi học.”

“Cô…” Lý Diệu Linh bị chọc tức đến mức không nhịn được, cô ấy đứng dậy và xông về phía Lỗ Vận: “Lỗ Vận, tôi liều mạng với cô!”

Lý Diệu Linh vừa mới xông về phía trước thì bị hai nữ sinh khác nắm chặt lại. Lỗ Vận đưa chân lên đạp bụng của Lý Diệu Linh một cái. Sau đó cô ấy nắm tóc của Lý Diệu Linh nói: “Lý Diệu Linh, cô nhớ cho tôi đấy! Ở đây tôi mới là chị đại.”

Lời của Lỗ Vận vừa dứt thì bên trong rừng cây vang lên giọng nói của Triệu Hùng.

“Thì ra cô chính là em gái ngổ ngáo của Hà Quý Nam à!”

Khi Lỗ Vận nhìn thấy Đỗ Mỹ Ngân dẫn theo hai người đàn ông bước đến, cô ấy đã chỉ thẳng mặt Đỗ Mỹ Ngân và la hét rằng: “Mày hay lắm Đỗ Mỹ Ngân, mày dám đi gọi người giúp đỡ Lý Diệu Linh?”

Đỗ Mỹ Ngân liền gấp rút vẫy tay nói: “Chị Vận! Không phải em, không phải em!” Nói xong, cô ta đã bị dọa sợ đến mức bỏ chạy ngay lập tức.

Ở trong trường này không có một học sinh nữ nào là không sợ Lỗ Vận cả.

Lúc này, giọng nói cầu cứu Triệu Hùng của Lý Diệu Linh vang lên: “anh rể! Cứu em.”

Lỗ Vận vừa nghe thấy Lý Diệu Linh gọi Triệu Hùng là “anh rể” thì không nhịn được “Ờ!” một tiếng, sau đó lại nói tiếp: “Thì ra anh chính là anh rể tàn phế của Lý Diệu Linh đó à? Nghe nói anh được gả vào trong nhà họ Lý mà. Chậc chậc chậc! Người cao ráo và cũng khá đẹp trai đấy, nhưng trẻ tuổi như vậy đã bắt đầu ăn của vợ, dựa dẫm vào vợ để vợ nuôi rồi. Một người lớn như anh thật sự không biết xấu hổ là gì cả mà.”

Triệu Hùng chậm rãi bước về phía của Lỗ Vận, sau đó lạnh lùng cười nói: “Ăn của vợ, cũng phải có bản lĩnh mới ăn được đấy. Con nhóc này cũng có khuôn mặt không tệ đấy, chỉ là cái miệng hơi độc ác một chút.”

“Hứ! Cần anh quản à?”

“Anh trai của em cũng không dám nói chuyện với anh như vậy đấy. Một đứa nhóc con như em có thể ngông cuồng đến mức độ nào?”

Lỗ Vận đã từng học qua một chút võ thuật phòng vệ, cô ấy đạp thẳng một chân đến thẳng mặt của Triệu Hùng.

Triệu Hùng đưa tay ra nắm cái một, sau đó sờ soạng phần chân thon gọn của cô ấy: “Chân này mà dùng để đá người thì quá lãng phí rồi! Dùng để đập lưng mới là tốt nhất đấy.”

“Đê tiên! Dê xồm!”

Lỗ Vận đấm sang Triệu Hùng mấy quyền, nhưng với những nắm đấm cú đá hoa hòe của cô ấy thì làm sao có thể đánh cho Triệu Hùng bị thương được chứ.

Triệu Hùng đưa tay ra nắm một cái ngay cổ tay của Lỗ Vận, sau đó quay người lại bẻ một cái và bẻ cánh tay của cô ấy ra sau lưng. Sau đó trực tiếp đánh một cái vào mông của cô.

Triệu Hùng dùng sức rất mạnh để đánh cú đánh đó, nên chỉ nghe thấy một tiếng kêu “A!” thê thảm của Lỗ Vận.

“Đồ đàn ông vô duyên, anh dám đánh tôi?”

“Hứ! Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô cho bằng được đấy.”

Triệu Hùng đè Lỗ Vận lên trên chân của mình và đánh một chập mạnh bạo vang tiếng “bạch bạch”.

Lỗ Vận vừa bấu vừa cắn Triệu Hùng, lúc mới đầu cô ấy còn chống đối lại với Triệu Hùng, nhưng không quá năm cái đánh thì cô bắt đầu khóc “Huhu…” lên.

Lỗ Vận vừa khóc vừa nói với Triệu Hùng đang đánh cô ấy: “Anh dám đánh tôi, anh xem tôi về nhà nói cho bố tôi đó…”

Mấy cô gái đi theo sau lưng Lỗ Vận nhìn thấy thì ngơ mắt ra. Sau đó lại nhìn sang Nông Tuyền đang nhìn chằm chằm ở một bên và đồng loạt bị dọa sợ để mức bỏ chạy mất dép.

Lỗ Vận chửi rằng: “Đám người vô lương tâm này, đợi sau khi tôi quay về xử lý các cô. A! Đau đấy! Đừng đánh nữa, tôi xin anh đấy anh đừng đánh nữa.”

Khi đối mặt với một cô gái thì Triệu Hùng vẫn không nên ra tay quá mạnh. Nhưng với một chập bạt tay này thì e là mông của Lỗ Vận phải sưng phù mấy ngày rồi đấy.

Sau khi Triệu Hùng buông Lỗ Vận ra, anh nói với Lỗ Vận: “Tôi không hề sợ cô trả thù tôi. Ngoài ra tôi còn phải nói cho cô nghe là, tốt nhất về sau cô đừng có ý định đụng chạm đến Lý Diệu Linh. Nếu không, về sau tôi ngày nào cũng đến trường đánh đít cô.”

“Hứ! Các anh đợi đấy.”

Lỗ Vẫn không cam tâm mà nhìn Triệu Hùng với Lý Diệu Linh một cái, sau đó quay lưng bỏ chạy. Chỉ là khi cô ấy bỏ chạy thì cái tư thế chạy bộ của cô ấy nhìn hơi kỳ.

Lý Diệu Linh cười rất gian nói: “anh rể! Anh không biết thương tiếc cho người ta quá đi. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lỗ Vận cũng là một trong ba người con gái xinh nhất trường em. Người ta một cô gái yếu đuối như vậy, sao mà anh lại nhẫn tâm ra tay chứ?”

Triệu Hùng trợn một tròng trắng mắt với Lý Diệu Linh và nói: “Hứ! Đó không phải là do em cả sao? Với lại con nhỏ đó mới không phải là cô bé yếu đuối gì đâu. Đó hoàn toàn là một con nhỏ đanh đá đấy. Em nhìn đây tay của anh bị cô ấy bấu tới kìa, bây giờ về nhà còn phải giải thích với chị em cả buổi trời nữa này.”

Lý Diệu Linh cười he he nói rằng: “Nhưng anh vừa mới đánh đít của con gái nhà người ta đấy, dường như đó không đúng lắm chứ nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.