Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 165: Chương 165: Anh rất hiểu chuyện đấy




Thấy Hoàng Thiên vẫn chưa chịu tha cho mình, Phạm Văn Hùng sợ hãi.

Mẹ nó, Hoàng Thiên này còn định chơi tới cùng hay sao? Thật sự xem ông đây như cục bột, muốn nặn thế nào thì nặn à?

Phạm Văn Hùng căm tức, anh ta tức đến nỗi hai mắt đỏ chòng chọc nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vẫn chưa hết giận. Vừa nhìn thấy Phạm Văn Hùng dám dùng ánh mắt đó để nhìn mình thì anh không thể để cho Phạm Văn Hùng yên được.

“Sao thế, câm rồi à?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Phạm Văn Hùng rồi hỏi.

Phạm Văn Hùng tức phát điên. Đường đường là ông trùm Bắc Giang vậy mà anh ta lại bị Hoàng Thiên đánh thành ra như vậy trước mặt bao nhiêu người. Sau này làm sao anh ta còn có chỗ đứng trên giang hồ nữa?

Nếu chuyện này truyền tới Bắc Giang thì anh ta nhất định sẽ bị người trong giới cười cho đến chết mất.

Phạm Văn Hùng càng nghĩ càng bực tức.

Anh ta rất hận Hoàng Thiên và trong đầu anh ta bây giờ toàn là ý nghĩ làm sao mới có thể báo thù Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết thừa gã Phạm Văn Hùng này đang nghĩ gì và cũng biết tỏng là gã vẫn không phục.

Nếu như đã mất công ra tay xử lý thì Hoàng Thiên nhất định phải cho anh ta tâm phục khẩu phục.

Hoàng Thiên nghĩ đến đó rồi lạnh lùng nhìn Phạm Văn Hùng. Sau đó, anh nói: “Nếu như anh không nói thì tôi sẽ bẻ hết răng của anh đi.”

Mặc dù giọng của Hoàng Thiên vẫn bình thường nhưng tất cả những người đứng đó đều tin là Hoàng Thiên sẽ làm như vậy thật.

Tất cả mọi người đều biết, với sự dữ dội và độc ác ban nãy của Hoàng Thiên, anh thật sự sẽ nhổ hết răng của Phạm Văn Hùng xuống.

“Hùng à, cháu mau ra nói chuyện với anh Thiên đi. Đừng cứng đầu nữa”

Phạm Văn Hồng run giọng khuyên Phạm Văn Hùng.

“Đại ca, anh chịu cúi đầu một chút đi.

Nếu không cả ba người chúng ta không ai ra khỏi đây được đâu.”

Phạm Văn Doãn sợ hãi, quay sang khuyên Phạm Văn Hùng. Dĩ nhiên, tên này cũng nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ thoát được ra khỏi đây mới là điều quan trọng nhất với gã, gã không quan tâm đến thể diện của Phạm Văn Hùng.

Phạm Văn Hùng hận không thể đập đầu chết quách đi cho xong. Hoàng Thiên đã làm cho anh ta nhục nhã đến cỡ này rồi, không biết còn định xử lý anh ta thế nào nữa?

Phạm Văn Hùng thật sự không thể cúi đầu nhận sai với Hoàng Thiên được. Vì cho đến thời điểm này, anh ta vẫn chỉ coi Hoàng Thiên là một đứa ở rể lắm tiền chứ cũng không có tài cán gì.

Phạm Văn Hùng cũng không nghĩ nhiều vì sao Kha Phù lại sợ Hoàng Thiên như vậy, vì cho dù bây giờ anh ta có nghĩ thì cũng nghĩ không ra.

“Cúi cái đầu nhà mày ấy? Tao cũng phải giữ mặt mũi cho mình chứ.”

Phạm Văn Hùng trút giận lên Phạm Văn Doãn.

Phạm Văn Doãn không dám hó hé gì.

Phạm Văn Doãn có thể cậy thế làm càn tất cả là nhờ có Phạm Văn Hùng chống lưng nên gã không dám đối đầu lại với Phạm Văn Hùng.

Phạm Văn Hồng không khuyên được Phạm Văn Hùng thì cũng không dám nói gì nữa. Trong lòng ông ta đang sợ hãi vô cùng.

“Hai người im mồm vào. Lát nữa tôi sẽ xử lý hai người sau.”

Phạm Văn Doãn.

Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn run lên cầm cập. Hai người bọn họ bị Hoàng Thiên dọa cho mất hồn mất mất vía rồi.

“Tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy nhé. Đừng trách tôi ác.”

Hoàng Thiên nói xong thì bước vài bước đến trước mặt của Phạm Văn Hùng rồi nắm chặt một mớ tóc của anh ta.

Kiểu tóc của Phạm Văn Hùng rất cool ngầu. Từ trước tới nay, Phạm Văn Hùng luôn rất để ý tới vẻ ngoài của mình. Anh ta còn học theo kiểu đầu của Đàm Vĩnh Hưng nữa chứ.

Hoàng Thiên ra tay rất mạnh, Phạm Văn Hùng đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh ta kêu gào thảm thiết.

Kéo được Phạm Văn Hùng từ dưới đất lên, Hoàng Thiên tống vào mặt anh ta một cú đá.

Đá được vài cái Hoàng Thiên hỏi Phạm Văn Hùng: “Nghĩ thông chưa? Có muốn nói chuyện với tôi chưa?”

“Tao nói cái mẹ mày!”

Phạm Văn Hùng mắng Hoàng Thiên. Gã này bị đá đến nóng máu nên cái gì cũng nói ra được.

Hoàng Thiên giơ ngón tay cái ra: “Anh Hùng hay lắm, không hổ danh là ông trùm của Bắc Giang. Đáng mặt đàn ông lắm!”

Thấy Hoàng Thiên khen mình như thế, trong lòng Phạm Văn Hùng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Gã cảm giác như mình cũng lấy lại được ít thể diện rồi.

“Phì! Dựa vào một mình mày mà muốn đánh cho tao phục à? Mẹ nó, mày nghĩ đơn giản quá rồi!”

Phạm Văn Hùng lấy lại sức, hắn nhổ phì ra một cái rồi lại làm bộ đàn anh.

“Ha ha, anh Hùng dạy chí phải. Đều tại tôi ra tay nhẹ quá. Tôi sẽ cố gắng thêm chút nữa.”

Hoàng Thiên cười ha ha. Anh lấy đà trong khi vẫn đang kéo tóc Phạm Văn Hùng rồi đá vào mặt gã hơn hai chục phát.

Phạm Văn Hùng lúc này đã không còn bộ dạng của con người nữa rồi. Mặt anh ta xanh tím chăng chịt lại còn sưng phù lên một cách đáng sợ. Đến cha anh ta giờ có nhìn chắc cũng không nhận ra anh ta là ai nữa.

“Mẹ nó! Đừng đánh, đừng đánh nữa!

Hoàng Thiên, anh dừng tay lại!”

Phạm Văn Hùng sắp không chịu được nữa rồi. Anh ta có là mình đồng da sắt cũng không chịu được nữa. Kiểu đánh như vậy đúng là muốn giết chết người khác mà.

“Anh bảo tôi không đánh nữa thì tôi phải ngừng tay à?”

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng và lại đá thêm vài cái nữa. Phạm Văn Hùng bị anh đá cho đến ngất đi.

Lúc này, Hoàng Thiên mới buông tay ra.

Phạm Văn Hùng ngã uych xuống nền nhà, anh ta trông chẳng khác gì một con chó đã chết, không ngồi dậy nổi nữa.

Lúc này Hoàng Thiên mới thở ra một hơi.

Ánh mắt anh quét mắt sang nhìn Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.

Hai cha con này đều đã bị dọa cho sợ run rẩy. Phạm Văn Hồng nghĩ rằng chỉ cần gọi con trai lớn của ông ta đến thì Hoàng Thiên sẽ bị tẩn cho một trận nhớ đời và ít nhất cũng phải khiến cho Hoàng Thiên phải tàn phế.

Nhưng ông ta không thể ngờ được, Phạm Văn Hùng đã không thể hiện được mà còn bị Hoàng Thiên đánh cho ra nông nỗi này.

“Sao quần của hai người đều ướt vậy?”

Hoàng Thiên chau mày rồi hỏi Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.

“Mắc… mắc tiểu…”

Phạm Văn Hồng lắp bắp. Mặc dù như vậy rất mất mặt nhưng bọn họ không dám không trả lời Hoàng Thiên.

Người trong phòng bao không nhịn được mà cười thầm. Hai người đó không ngờ lại bị Hoàng Thiên dọa cho đái cả ra quần, điều này đúng là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ “Mới có vậy mà đã thế rồi, sao anh có thể tới Bắc Ninh làm việc được vậy?”

Hoàng Thiên cũng đến cạn lời, anh nhìn Phạm Văn Hồng rồi nói.

Phạm Văn Hồng không dám phản kháng lại. Ông ta cúi đầu xuống, không dám nhìn Hoàng Thiên.

“Hai người tự nói đi xem phải làm thế nào.”

Hoàng Thiên hỏi Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.

Làm thế nào? Còn có thể làm thế nào nữa?

Tim của Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn bị dọa cho nhảy lên trên cổ họng.

Phạm Văn Hùng chính là tấm gương cho bọn chúng. Nếu làm không tốt, bọn chúng cũng sẽ bị Hoàng Thiên đối xử y như đã đối xử với Phạm Văn Hùng.

Dập!

Dập!

Cha con hai người đó thương lượng với nhau xong thì quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, tất cả đều do chúng tôi không tốt. Chúng tôi bảo đảm sẽ rời khỏi thành phố Bắc Ninh ngay. Chúng tôi không dám làm anh tức giận nữa. Như vậy có được không?”

Phạm Văn Hồng cũng là người biết ăn nói. Ông ta cứ hứa hẹn một lèo như vậy trước mặt Hoàng Thiên.

“Tôi cũng vậy, anh Thiên, tôi sai rồi. Nếu như anh vẫn chưa hết tức thì có thể đánh tôi vài cái.”

Phạm Văn Doãn thậm chí còn dẻo mồm hơn cha của gã. Gã nghĩ rằng gã đã nói như thế thì làm sao Hoàng Thiên còn có thể ra tay được nữa?

Có điều, Phạm Văn Doãn đã lầm. Hoàng Thiên không làm theo những gì Phạm Văn Doãn đã nghĩ.

“Ha ha, cậu Doãn đây có vẻ hiểu chuyện nhỉ. Vậy được rồi, nếu cậu đã nói như thế thì tôi cũng sẽ nể mặt cậu.”

Hoàng Thiên cười ha ha, anh vung tay ra và cho Phạm Văn Doãn mười mấy cái tát.

Mẹ nó!

Phạm Văn Doãn tức nổ đom đóm mắt.

Trong lòng anh ta nghĩ rằng Hoàng Thiên này đúng là không ra gì, được nước làm tới.

“Cậu Doãn, cần tôi đánh nữa không?”

Hoàng Thiên hỏi Phạm Văn Doãn nhẹ nhàng.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Anh Vương, tôi không chịu nổi nữa.”

Phạm Văn Doãn xua tay lia lịa, gã sợ rằng Hoàng Thiên sẽ ra tay đánh tiếp.

“Nếu tôi không đánh nữa người khác lại tưởng tôi rất nghe lời của anh đấy.”

Hoàng Thiên cười rồi nói với Phạm Văn Doãn.

Phạm Văn Doãn bị dọa cho xanh mặt, mắt anh ta đảo quanh rồi nói với Hoàng Thiên: “Vậy anh đánh nữa đi, đánh thật mạnh vào.

Bốp bốp bốp Hoàng Thiên lại tát thêm mấy cái nữa, Phạm Văn Doãn thực sự bị Hoàng Thiên đánh cho xơ xác. Uych, Phạm Văn Doãn ngã dúi dụi xuống đất.

Sao tên họ Hoàng này nói chuyện không có tí đạo lý nào vậy? Hắn là muốn đánh mình thôi!

Trong lòng Phạm Văn Doãn chửi thậm Hoàng Thiên. Hắn nằm trên mặt đất ôm lấy mặt và không dám ngồi dậy.

“Ông Hồng, ông tính thế nào?”

Hoàng Thiên nhìn Phạm Văn Hồng đang quỳ dưới đất và nói với ông ta như đang nói chuyện phiếm.

Phạm Văn Hồng sợ vã mồ hôi. Ông ta biết mình có trốn cũng không thể trốn được.

Hoàng Thiên muốn đánh cả ba người bọn họ và bây giờ chỉ có mình ông ta là chưa bị đánh.

“Tôi tự đánh.”

Phạm Văn Hồng cũng thức thời. Đúng là gừng càng già càng cay, ông ta biết điều hơn hai gã trẻ tuổi kia nhiều. Ông ta tự vung tay ra tát vào mặt mình, tiếng đánh vang lên bôm bốp không ngừng.

“Ông Hồng giác ngộ cũng cao nhỉ.”

Hoàng Thiên gật đầu thỏa mãn, anh cho Phạm Văn Hồng một like.

Nhưng Phạm Văn Doãn thì tức điên lên, ông ta vừa tự đánh mình vừa chửi thầm Hoàng Thiên trong lòng. Ông ta hận không thể giết chết Hoàng Thiên ngay lập tức.

Không khí trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, Ngô Diệu Hoa nhìn trân trân những gì đang diễn ra. Cô ta hối hận vì đã đồng ý đến Bắc Ninh với Phạm Văn Hùng.

Ngoại trừ cô ta ra, những người từ Bắc Giang tới đây đều đã bị đánh cho tơi bời. Cô ta lo lắng không yên.

Cô ta lén lút nhìn Hoàng Thiên một cái.

Ngô Diệu Hoa không chắc chuyện Hoàng Thiên có đánh mình hay không.

Hoàng Thiên không có ý định dạy cho Ngô Diệu Hoa một bài học vì dù gì anh cũng không có thói quen đánh phụ nữ. Nếu như không quá đáng lắm thì Hoàng Thiên cũng không động tay động chân với phụ nữ.

Nhưng Ngô Diệu Hoa không biết được những điều đó. Cô ta sợ bị đánh nên chủ động đến gần Hoàng Thiên hỏi: “Anh Thiên, anh cũng bớt giận rồi, chúng tôi đi được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.