Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 166: Chương 166: Kính cung chỉ điểu




Hoàng Thiên trong lòng cảm thật buồn cười, bọn họ muốn tới thì tới muốn đi thì đi như vậy à?

“Đánh thức người đàn ông của cô dậy đi, tôi muốn hỏi anh ta chút chuyện.”

Hoàng Thiên chỉ chỉ vào Phạm Văn Hùng đang hôn mê nằm đó rồi nói với Ngô Diệu Hoa.

Ngô Diệu Hoa vừa nghe những lời Hoàng Thiên nói xong, toàn thân liền cảm thấy choáng váng, nghĩ thầm Hoàng Thiên vẫn còn muốn tiếp tục dạy dỗ Phạm Văn Hùng nữa sao? Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, thực sự có thể khiến Phạm Văn Hùng bị đánh chết đó.

Nhưng cô lại càng không dám không nghe theo lời Hoàng Thiên nói, đành phải đi tới gọi Phạm Văn Hùng dậy.

“Đau chết mất…”

Phạm Văn Hùng sau khi tỉnh lại mở to đôi mắt, câu đầu tiên anh ta nói chính là kêu đau.

Có thể không đau sao? Đã bị Hoàng Thiên đánh cho thành cái bộ dạng như thế này rồi còn không đau được sao!

Cả khuôn mặt của Phạm Văn Hùng bị đánh tới sứng tím hết mặt mày, hai mắt cũng bị đánh tới sưng phù lên, miễn cưỡng lắm mới có thể mở được mắt ra.

Nhìn thấy Hoàng Thiên, Phạm Văn Hùng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Anh không còn gì muốn nói nữa à?”

Hoàng Thiên bình tĩnh và ôn hòa hỏi Phạm Văn Hùng.

Cho dù Hoàng Thiên có ôn hòa như vậy, nhưng trong lòng của Phạm Văn Hùng vẫn không thể dừng sợ hãi, giờ phút này anh ta cảm thấy Hoàng Thiên chính là ma quỷ!

“Tôi nói, tôi nói!”

Phạm Văn Hùng nghĩ rằng Hoàng Thiên vẫn muốn đánh anh ta, vậy là nhanh chóng giành lời nói trước: “Anh Hoàng Thiên, tôi biết sai rồi, cầu xin anh đừng đánh tôi nữa…”

“Anh sai ở đâu?”

Bây giờ Hoàng Thiên giống như một người thầy đang dạy dỗ học sinh vậy, anh kiên nhãn hỏi anh ta.

“Tôi không nên tới thành phố Bắc Ninh này tìm anh gây phiền phức, tôi cũng không nên đứng ra giúp bố và em trai, càng không nên bất kính với anh…”

Phạm Văn Hùng lần này đã thành thật hơn rất nhiều, đã chịu thừa nhận mọi sai lâm trước mặt Hoàng Thiên.

“Ồ, như này mới giống lời mà con người nên nói chứ.”

Hoàng Thiên nói xong, chuẩn bị vỗ vỗ vào mặt Phạm Văn Hùng để an ủi anh ta.

Phạm Văn Hùng lúc này không biết Hoàng Thiên lại muốn làm gì anh ta. Cho rằng Hoàng Thiên còn muốn tiếp tục đánh anh, thế là sợ tới ong đầu hoa mắt mà ngất đi.

Hoàng Thiên lúc này thật sự là không nói nên lời mà, xem ra câu chuyện cổ kính cung chi điểu là có thật rồi, thật sự có thể dọa chết một chú chim mà không cần phải làm gì.

Con người xem ra cũng là như vậy?

Phạm Văn Hùng hiện tại không phải là cũng bị dọa sợ tới hôn mê rồi hay sao.

“Kha Phù à, một tên không có tiền đồ như anh ta mà cũng đáng để ông sợ như vậy sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, chỉ chỉ vào Phạm Văn Hùng vừa bị dọa sợ tới mức ngất đi kia, quay đầu lại hỏi ông Kha Phù.

Khuôn mặt già nua của ông Kha Phù dần dần đỏ lên, xấu hổ đến mức một câu cũng không thể nói ra.

Ông ta cảm thấy ngày hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt mấy mươi năm cuộc đời của mình mắc phải một sai lầm như vậy!

Ban đầu ông ta nên kiên định đi theo Hoàng Thiên mới phải, nếu đem so sánh Phạm Văn Hùng với Hoàng Thiên về sự khí phách và gan dạ thì Phạm Văn Hùng thật sự là không đáng để nhắc tới.

Nghĩ thông được chuyện này, ông Kha Phù cảm thấy bản thân sắp không thể kìm được giận nữa, vì để làm cho Hoàng Thiên có thể một lần nữa tín nhiệm ông ta, ông ta liền tiến tới đến bên cạnh Hoàng Thiên.

“Cậu Hoàng Thiên, ông Kha Phù tôi từ nay về sau sẽ đi theocậu, lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ! Nếu như dám hai lòng, tôi sẽ chết không được yên thân!”

Ông Kha Phù đứng trước mặt mọi người tỏ rõ thái độ của bản thân, ngữ khí vô cùng kiên quyết.

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, hiện giờ thật sự anh không muốn tin tưởng ông Kha Phù này nữa.

Thấy Hoàng Thiên cười lạnh, ông Kha Phù trong nhất thời như đã hiểu ra mọi chuyện, ông ta đột nhiên rút ra một con dao găm sắc bén từ bên hông!

Hai mắt của Hoàng Thiên như có điện, nhanh chóng nhìn chằm chằm ông Kha Phù, nghĩ rằng ông Kha Phù đang muốn động thủ với anh sao?

Tiêu Tấn nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt Hoàng Thiên, chuẩn bị để có thể đối phó với ông Kha Phù bất cứ lúc nào.

“Cậu Hoàng Thiên đừng hiểu lầm.”

Ông Kha Phù nặng nề thở dài, sau đó đột nhiên đem tay trái của mình đặt lên trên ghế, giơ tay chém xuống!

Một dao chém xuống, ngón tay út của ông Kha Phù đã bị ông ta không chút lưu tình mà chặt đứt đi.

Ông Kha Phù lúc này chỉ có thể cắn răng nhịn đau, trên trán xuất hiện rất nhiều mồ hôi lạnh, nhưng ông ta sau cùng cũng không hề kêu lên một tiếng.

“Kha Phù à, ông đang làm cái gì vậy?”

Hoàng Thiên chau mày, hỏi ông Kha Phù.

“Cậu Hoàng Thiên, nếu như cậukhông tha thứ cho tôi lần này, vậy tôi sẽ tiếp tục làm, mỗi lần từng ngón từng ngón một!”

Ông Kha Phù kiên quyết nói.

Hoàng Thiên đứng đó cũng không nói lời nào, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của ông Kha Phù.

Anh phát hiện, ông Kha Phù thực sự không giống như đang giả vờ, xem ra ông ta là thật lòng.

Huống hồ ai có thể dám tự chặt đi chính những ngón tay của mình chứ, xem ra ông Kha Phù đang thật sự muốn sửa chữa sai lầm.

Nhìn Hoàng Thiên cũng không tỏ rõ thái độ của mình, trong lòng ông Kha Phù chợt lạnh đi, ông ta lại cắn răng tiếp tục cầm con dao lên, chuẩn bị tiếp tục chặt thêm một ngón tay nữa.

“Được rồi Kha Phù à, chuyện ngày hôm nay, coi như nó chưa từng xảy ra đi.”

Hoàng Thiên nói rồi đi tới trước mặt ông Kha Phù, nắm lấy cổ tay đang cầm con dao của ông ta.

“Cậu Hoàng Thiên…”

ông Kha Phù trên mặt chứa đầy nét hổ thẹn, tới trước mặt Hoàng Thiên cúi đầu.

“Được rồi, được rồi, ông trở về trước đi.”

Hoàng Thiên vỗ vỗ vào bả vai của ông Kha Phù, bình thản nói.

Ông Kha Phù thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, Hoàng Thiên rộng lượng không so đo với ông ta chuyện của hôm nay đã vô cùng may mắn rồi.

Ông Kha Phù đưa theo Lăng Thanh Trúc rời khỏi chỗ này.

Những người tới từ thành phố Hải Phòng đi theo ông Kha Phù tới lúc này tất cả cũng đều đối với Hoàng Thiên cúi đầu khom lưng, sau khi chào hỏi cũng lần lượt rời đi.

Chỉ giữ lại ba bố con nhà họ Phạm, còn có cái người tự xưng là có gia thế có bối cảnh Ngô Diệu Hoa kia nữa.

Còn Phạm Văn Hồng vẫn đang quỳ ở một góc, đôi mắt của ông ta không ngừng nhìn ngang liếc dọc, chỉ sợ Hoàng Thiên sẽ tới dạy dỗ ông ta.

“Mọi người đều nghe rõ cho tôi, về sau đừng để tôi nhìn thấy mọi người xuất hiện ở thành phố Bắc Ninh này nữa, nếu để tôi gặp phải khẳng định sẽ không có chuyện dễ dàng bỏ qua như ngày hôm nay đâu.”

Hoàng Thiên chỉ tay vào đám người Phạm Văn Hồng rồi nói.

Lời tuy không nhiều, nhưng những lời nói ra lại vô cùng chất lượng.

Phạm Văn Hồng như trút được gánh nặng, xem ra Hoàng Thiên lần này thật sự muốn tha cho bọn họ rồi.

“Vâng vâng vâng, anh Hoàng Thiên cứ yên tâm, chúng tôi lập tức rời khỏi thành phố Bắc Ninh, sau này cũng không dám… đến gây phiền phúc cho anh nữa.”

Phạm Văn Hồng vô cùng chân thành gật đầu.

Hoàng Thiên cũng biết những lời ông ta nói ra là lời thật lòng, nhưng mà cũng mặc kệ ông ta thôi, lúc này liền dẫn theo Tiêu Tấn cùng rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đã đi rồi, Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn mới dám thở phào một cái.

Cái cô Ngô Diệu Hoa kia cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, chạy nhanh đến đánh thức Phạm Văn Hùng dậy.

Phạm Văn Hùng liên tiếp hôn mê, hôm nay xem như là ngày anh ta mất hết mặt mũi, sau khi mở mắt, nhìn thấy Hoàng Thiên đã rời đi rồi, Phạm Văn Hùng lúc này mới yên tâm.

“Anh Văn Hùng, anh cảm thấy thế nào rồi?”

Ngô Diệu Hoa nhìn thấy Phạm Văn Hùng bị đánh tới nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự rất rất thương xót cho anh ta nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

“Con mẹ nó, tên đó quá độc ác!”

Phạm Văn Hùng trong lòng thầm chửi rủa.

“Văn Hùng, chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Hay là, nhanh chóng rời khỏi thành phố Bắc Ninh này đi, bằng không đến khi Hoàng Thiên thay đổi chủ ý thì chúng ta sẽ rất thảm đó.”

Phạm Văn Hồng lo lắng hỏi Phạm Văn Hùng.

Phạm Văn Hùng nghe xong liền trừng mắt nhìn Phạm Văn Hồng, bật người đứng dậy nổi trận lôi đình!

“Kêu chúng ta rời đi?Không bao giờ! Mọi người đều nhớ kỹ lời nói này của tôi, không tới ba ngày, tôi nhất định làm cho Hoàng Thiên phải quỳ gối trước mặt tôi, tôi còn phải đem tên nhóc đó đánh đến khi nó tàn phế mới thôi! Làm cho anh ta nửa đời sau đều phải nằm trên giường không thể đứng dậy được!”

Phạm Văn Hùng phẫn nộ gào ầm lên, lửa giận trong lòng đều phát hết ra ngoài.

Chuyện này… Phạm Văn Hồng chán nản buông tay, ngay cả ông ta cũng không thể tin Phạm Văn Hùng đủ năng lực để có thể đối phó được Hoàng Thiên.

Phạm Văn Doãn vừa nghe Phạm Văn Hùng nói như vậy, cậu ta dường như lại tràn đầy nhiệt huyết, cũng đứng lên chạy lại.

“Anh Văn Hùng nói đúng đó! Nhất định phải làm cho tên Hoàng Thiên kia bị tàn phế, con mẹ nó, nếu có thể trực tiếp giết chết hắn được là tốt nhất!”

Phạm Văn Doãn cả người hùng hùng hổ hổ nói, cậu ta ở một bên châm thêm lửa vào chuyện này, cậu ta ước gì Phạm Văn Hùng có thể giết chết Hoàng Thiên, như vậy cậu ta sẽ có cơ hội đưa Lâm Ngọc An về bên cạnh mình.

Phạm Văn Hùng hiện tại đang nghĩ xem phải làm sao để tìm lại thể diện đã mất, anh ta đứng ở đó, mở miệng mắng chửi: “Tên Hoàng Thiên cũng chả có gì tài giỏi cả! Chỉ giỏi ỷ vào việc đây là địa bàn của hắn ta! Hai người cứ chống mắt lên mà xem, bây giờ tôi sẽ kêu đàn em chuyên nghiệp của mình tới giết hắn tai”

Nói xong, Phạm Văn Hùng khoa trương ở trước mặt mọi người gọi điện thoại cho đối phương, gọi đàn em tâm đắc nhất của anh ta đến thành phố Bắc Ninh này.

“Anh Văn Hùng à, anh đang muốn làm to chuyện này lên sao.”

Dù sao Ngô Diệu Hoa cũng vẫn là phụ nữ, nhìn thấy dáng vẻ Phạm Văn Hùng hùng hổ muốn giết người như thế thì bất tri bất giác cũng có chút lo lắng.

Bởi vì nơi này chính là thành phố Bắc Ninh, không giống như ở Bắc Giang, nếu như thực sự làm loạn đến mức ảnh hưởng tới mạng người, Phạm Văn Hùng còn có thể sống yên ổn ở đây sao?

Hơn nữa Hoàng Thiên cũng không phải là một người bình thường, ngộ nhỡ không thể thành công giết được Hoàng Thiên thì khẳng định Hoàng Thiên sẽ truy lùng báo thù Phạm Văn Hùng.

“Em nói đúng rồi đấy! Đúng là tôi muốn làm lớn chuyện này lên! Không đánh phế được thằng Hoàng Thiên đó đi, sau này tôi làm sao có thể yên ổn chứ?”

Phạm Văn Hùng gào lên.

Nghe Phạm Văn Hùng nói như vậy, Phạm Văn Hồng cũng thấy phấn chấn hẳn lên.

Suy nghĩ hồi lâu, Phạm Văn Hồng nói với Phạm Văn Hùng: “Văn Hùng à, con cứ yên tâm, cha đã có chủ ý rồi, kêu tên thuộc hạ là sát thủ của con nhanh đến đây đi, lần này cha nhất định giúp con đạt được ý nguyện.”

“Hả? Cha có chủ ý tốt nào sao?”

Phạm Văn Hùng kích động hỏi Phạm Văn Hồng.

“Ha ha ha, đến lúc đó con tự khắc sẽ biết thôi.”

Phạm Văn Hồng giảo hoạt cười phá lên.

Sau khi Hoàng Thiên cùng Tiêu Tấn rời khỏi khách sạn, bọn họ liền lái xe đi đến công ty Viễn Đạt.

Trên đường đi, Hoàng Thiên nhận được điện thoại của Lâm Ngọc An.

“Hoàng Thiên à, mọi chuyện thế nào rồi?”

Giọng nói lo lắng của Lâm Ngọc An nhanh chóng được truyền tới, cô vẫn thấy rất không yên tâm về chuyện này, bởi vì cô biết hôm nay Hoàng Thiên sẽ đi đàm phán cùng tên Phạm Văn Hùng kia.

“Không có việc gì cả, anh đang trên đường tới công ty của em, lát nữa gặp em.”

Hoàng Thiên rất bình thản nói.

Tới lúc này Lâm Ngọc An mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau khi ngắt điện thoại, cô liền đi tới trước cửa công ty, chờ Hoàng Thiên.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Thiên đã tới nơi đón Lâm Ngọc An đi, hai người cùng nhau trở về biệt thự Hải Hoa.

Nhưng khi bọn họ vừa về đến ngoài cửa biệt thự, liền nhìn thấy Lâm Huỳnh Mai và Trương Lan Phượng đã đến từ sớm đang ngồi chờ bọn họ.

Hai người bọn họ mang theo không ít hành lý, bọn họ đứng ở đó giống như biết trước Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An sẽ trở về đây vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.