Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 281: Chương 281: Ông thử đụng vào cậu chủ thử xem




Từ trước tới nay Hoàng Thiên đã kiềm chế đủ rồi.

Cho dù Lương Thiên Vũ và Phan Hạo có quá đáng như thế nào Hoàng Thiên đều không lấy mạng của họ, chỉ dạy dỗ họ nặng tay chút.

Nhưng không ngờ tối nay, hai tên bại hoại này lại độc ác như vậy.

Lửa giận trong lòng Hoàng Thiên đã bốc lên, hiện tại anh chỉ muốn làm thịt tất cả những người trong phòng bao này. Không chừa lại tên nào!

“Cậu Năm, cậu khoan hay nóng, tôi nói chuyện với Hoàng Thiên trước, nếu không đồng ý, ra tay lần nữa cũng chưa muộn.”

Vẻ mặt Tiêu Hổ đanh lại, trấn an Phan Hạo một câu.

Trong lòng Phan Hạo không thoải mái.

Cậu ta hận không thể giết chết Hoàng Thiên, sát khí tỏa ra, hơn nữa sau này ở thủ đô anh †a sẽ trở thành cậu chủ đứng đầu.

Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan hi vọng Phan Hạo có thể ra tay nhanh một chút, giết chết Hoàng Thiên, bởi vì sau buổi tối hôm nay, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ cực kỳ hận bọn họ, nếu Hoàng Thiên không chết, họ cũng không thể sống yên!

Tiêu Tử Phong còn đang ôm bụng không đứng dậy nổi, lại bị Hoàng Thiên đánh thêm cái nữa, Tiêu Tử Phong đã sắp không thở được rồi!

“Cha, nhanh giết chết Hoàng Thiên đi, không cần nói chuyện với thằng nhóc này!”

Tiêu Tử Phong hô lớn.

Cho dù người khác có hò hét thế nào, Tiêu Hổ cũng không để tâm, ông già này quả thật là đã trải qua nhiều chuyện, rất có phong thái dù núi có sập cũng không thay đổi sắc mặt.

“Ha ha, tất cả mọi người đừng nóng vội, nếu cậu Hoàng đồng ý điều kiện này, tôi sẽ giảng hòa với cậu, mọi người cũng vậy nhé!”

Tiêu Hổ cười ha ha, sau đó nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên có chút không kiên nhẫn, Tiêu Hổ này còn có thể giả vờ à, giống như ông ta đã nắm chắc phần thắng vậy.

“Có chuyện gì thì nói nhanh một chút, tôi không có thời gian nhiều lời với mấy người.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

“Ha ha, thẳng thắn! Vậy chúng ta nói thẳng, nếu cậu Hoàng có thể đưa tôi bảy trăm tỷ, vậy nợ của hôm nay và trước đó sẽ xóa bỏ hết! Sau này tôi cũng sẽ khuyên răn con trai và con gái của tôi không đối nghịch với cậu, thế nào?”

Tiêu Hổ nói với vẻ mặt thản nhiên, không hề che giấu sự kích động và phấn khích: Phụt.

Thiếu chút nữa Hoàng Thiên đã cười sặc sụa, thật sự là nằm mơ cũng không ngờ, Tiêu Hổ lại đưa ra điều kiện thế này.

Ông già này nghĩ thế nào vậy? Cũng không biết xấu hổ quá rồi!

Bảy trăm tỷ? Có thể nói ra miệng được à?

Da mặt ông cũng dày quá đấy!

“Ha ha, ông cho rằng với cái thân già khòm của ông mà trị giá tới bảy trăm tỷ à?”

Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, khinh bỉ đánh giá Tiêu Hổ.

Một giây trước Tiêu Hổ còn tươi cười đầy mặt, sau khi nghe lời này của Hoàng Thiên, sắc mặt lập tức lạnh băng.

“Ý cậu là không đồng ý?”

Tiêu Hổ âm trầm quát Hoàng Thiên.

“Có phải ông cho rằng, Hoàng Thiên tôi rất sợ con gái và con trai ông đối nghịch với tôi? Nói thật cho ông biết, con gái và con trai của ông chả là cái thá gì trong mắt tôi!”

Hoàng Thiên không hề nể mặt, nói thẳng với Tiêu Hổ.

“Cậu!”

Bộ râu của Tiêu Hổ đều sắp dựng đứng, hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, hận không thể giết Hoàng Thiên ngay lập tức.

“Tôi cái gì mà tôi? Không phục à? Ông già à, đáng lẽ ông không nên đến thành phố Bắc Ninh, càng không nên gấp gáp cho con ông xuất hiện như vậy.”

Hoàng Thiên cười lạnh nói.

“Mẹ nói”

Tiêu Hổ hoàn toàn nổi giận rồi, ông ta cũng chết tâm rồi, biết Hoàng Thiên sẽ không khinh địch mà đồng ý!

Thật ra đòi Hoàng Thiên bảy trăm tỷ là việc mà trước khi lên đường Tiêu Hổ đã nghĩ kỹ rồi. Trước kia ở châu Âu kiếm được lời từ tiền đánh thuê không ít, nhưng giá trị con người hiện tại của ông ta cùng lắm chỉ mấy chục tỷ thôi, nếu so với kẻ có tiền quả thật không bằng cọng lông!

Vì tham tiền nên ông ta nghĩ rằng mượn cơ hội này dọa dẫm Hoàng Thiên một chút, nếu Hoàng Thiên thật sự có thể lấy bảy trăm tỷ ra để mua mạng mình vậy mọi người đều vui mừng, dù sao ông ta cũng không muốn chọc vào Hoàng Văn Thành ở thủ đô.

Nhưng ông ta lại không ngờ, Hoàng Thiên lại từ chối, hơn nữa còn thẳng thừng như vậy, không để lại đường sống!

“Hoàng Thiên, cậu phải nghĩ kĩ đấy! Tiêu Hổ tôi là loại người thế nào, cậu cũng từng nghe nói nhỉ!”

Tiêu Hổ hung tợn uy hiếp Hoàng Thiên, lúc này tay ở phía sau lưng không tự chủ được mà nắm chặt lại.

Vũ Thanh vẫn không lên tiếng lúc này nhịn không nổi nữa.

Anh ta đi ra phía trước Hoàng Thiên, chắn cho Hoàng Thiên ở phía sau.

“Tiêu Hổ ông là người thế nào, tôi cũng rất rõ đấy!”

Vũ Thanh khinh miệt nhìn Tiêu Hổ, không nhanh không chậm nói.

“Cậu chính là Vũ Thanh?”

Tiêu Hổ híp đôi mắt tam giác hung ác lại hỏi Vũ Thanh.

“Đúng là ông đây. Tôi nói này Tiêu Hổ, ông cũng đừng quơ rìu trước mắt thợ, một chút thân phận này của ông còn chưa đủ để lấy ra khoe.”

Vũ Thanh hừ lạnh nói.

“Ồ? Nghe cách nói này của cậu, cậu biết tôi là ai à?”

Tiêu Hổ đè cơn giận lại, hỏi Vũ Thanh.

“Trước đây ông cùng với hơn mười người lính đánh thuê ở châu Á tập hợp thành đội đánh thuê Thiên Hồ, lăn lộn ở châu Âu mười mấy năm, sau đó bị đội đánh thuê Kim Cương ở châu Âu đánh cho xuống núi, bị đánh tới thất bại thảm hại mà chạy khỏi châu Âu, từ đó về sau rửa tay gác kiếm trở về dưỡng lão, tôi nói đúng không?”

Vũ Thanh cười nói với Tiêu Hổ, trong giọng nói mang theo sự khinh thường và châm chọc.

Phải biết rằng đàn em của Vũ Thanh là hơn một trăm người là đội viên đội đặc chiến, đi khắp nơi trên thế giới để chấp hành nhiệm vụ, đối với giới lính đánh thuê có thể nói là năm trong lòng bàn tay.

Cho nên anh ta nói ra thân phận của Tiêu Hổ một cách rõ ràng, trực tiếp lôi lịch sử ‘vinh quang’ của Tiêu Hổ ra nói.

Vẻ mặt Tiêu Hổ xanh mét, lòng hư vinh của ông ta rất mạnh, từ trước tới nay không ai biết ông ta và đội đánh thuê Thiên Hồ của ông ta bị đánh đuổi khỏi châu Âu, chỉ biết ông ta từng là lính đánh thuê rất uy phong ở châu Âu.

Chỉ là không ngờ Vũ Thanh lại biết rõ chuyện này như vậy, còn lấy ra để sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người, đối với ông ta mà nói, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhất “Rốt cuộc mày làm nghề gì?”

Tiêu Hổ gầm lên với Vũ Thanh, ông ta cũng sớm nghe Lương Thiên Vũ và Phan Hạo giới thiệu bên cạnh Hoàng Thiên có một người tên Vũ Thanh thực lực mạnh mẽ, trước kia là vệ sĩ nhà họ Hoàng, kêu ông ta phải đề phòng với Vũ Thanh.

“Chuyện này ông không xứng được biết.

Ông già à, đừng nói khoác mà không biết ngượng, ông đây ghét nhất là loại người thích giả vờ! Có bản lĩnh thì động vào cậu Hoàng thử xeml”

Hai mắt Vũ Thanh như phát ra điện, nhìn chằm chằm Tiêu Hổ.

Chuyện này…

Khí thế của Tiêu Hổ lập tức giảm đi một nửa, với kinh nghiệm của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra được Vũ Thanh trước mặt này chắc chăn đã đi ra từ trong máu người chết, trên người có rất nhiều sát khí, so với ông ta còn nhiều hơn gấp mấy lần!

Nhưng hiện tại đâm lao phải theo lao, vừa rồi mạnh miệng nói hết mọi thứ, nếu bị Vũ Thanh dọa mà tút lui, sau này chẳng phải sẽ trở thành trò cười?

Tiêu Hổ cắn chặt răng, nói với Vũ Thanh: “Mẹ nó, thử là biết, tao mà sợ một thằng nhóc như mày à?”

Tuy rằng nói rất mạnh miệng, nhưng rõ ràng khí thế của Tiêu Hổ không bằng Vũ Thanh, chưa cần ra tay, đã thua một nửa.

Vũ Thanh đứng ở đó thoải mái bình tĩnh, anh ta không ra tay trước, mà chờ Tiêu Hổ ra tay.

Tiêu Hổ nhìn Hoàng Thiên phía sau Vũ Thanh, ông ta biết đêm nay chỉ có thể đi một con đường duy nhất đó là giết Hoàng Thiên!

Mà muốn giết được Hoàng Thiên thì điều kiện tiên quyết là phải xử lý Vũ Thanh đang che trước mặt cậu ta đãi Nghĩ đến đây, Tiêu Hổ hít một hơi, lấy một súng lục Desert Eagle đen bóng từ sau thắt lưng ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.