Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 282: Chương 282: Câm miệng cho tao




Thật ra vừa rồi lúc bàn tay Tiêu Hổ đưa ra sau lưng thì Vũ Thanh đã để ý đến.

Nếu không thì Vũ Thanh cũng sẽ không ngay lập tức vọt đến trước mặt Hoàng Thiên, ngăn Hoàng Thiên lại phía sau.

Hoàng Thiên cũng đã thấy từ lâu, nhưng mà với thực lực của Hoàng Thiên, cũng không xem Tiêu Hổ là cái thá gì. Khoảng cách gần như vậy, Hoàng Thiên có thể nhằm ngay trước lúc Tiêu Hổ nổ súng mà đánh ngã †ên này.

Chỉ là có Vũ Thanh ở đây, Hoàng Thiên ngược lại lại bớt việc, chỉ cần ở một bên xem đánh nhau là được rồi.

Thấy Tiêu Hổ trong cơn tức giận móc súng ra, trong lòng Vũ Thanh cười lạnh.

Nếu bàn về chơi súng thì Vũ Thanh chắc chắn là ông tổ chơi súng!

“Mẹ nó tao đập chết mày!”

Tiêu Hổ rất hung hăng rống lên một tiếng từ cuống họng, muốn nhắm thẳng vào Vũ Thanh.

Nhưng ông ta đã sai rồi, căn bản cũng không biết rõ Vũ Thanh là loại người gì. Càng không thể tưởng tượng được thực lực của Vũ Thanh khủng bố đến mức nào.

Trong chớp mắt Vũ Thanh đã áp sát đến gần Tiêu Hổ, tay đã giữ lại được tay cầm súng kia của Tiêu Hổi “Ai dai”

Tiêu Hổ đột nhiên rên lên liên tục, chỉ nghe cổ tay kêu lên một tiếng vang giòn, đã bị Vũ Thanh dùng sức bẻ gãy!

Lạch cạch một tiếng, súng trong tay Tiêu Hổ không còn giữ được, rơi xuống đất.

Vũ Thanh dùng một chân đá khẩu súng kia ra phía góc tường, đây là một hành động bản năng để đề phòng có người xông đến cầm lên.

“Nghịch súng ở trước mặt tôi? Ông cho rằng ông đủ tư cách sao?”

Trên mặt Vũ Thanh không có biểu cảm gì, rất bình tĩnh hỏi Tiêu Hổ.

Cổ tay bị gấy của Tiêu Hổ còn đang bị Vũ Thanh bóp chặt, đau đến mức ông ta đổ mồ hôi lạnh ướt cả quần áo, đau đến trợn trắng mắt.

Mà Vũ Thanh lại hỏi ông ta như vậy, cũng làm cho ông ta vô cùng buồn bực, ông ta đã chinh chiến nhiều năm ở Châu Âu như vậy, làm sao có thể nói là không đủ tư cách nghịch súng?

“Tên nhóc, tao chính là hổ của Việt Nam, ở châu Âu chơi súng vài chục năm rồi, mày còn dám nói tao không đủ tư cách?”

Tiêu Hổ vẫn không phục, phản bác Vũ Thanh.

Vũ Thanh nghe xong hừ lạnh nói: “Thu lại bộ dạng kia của ông đi! Còn là hổ của Việt Nam? Ai cho ông tự nhận vậy?”

“Tao con mẹ nó đập chết mày!”

Tiêu Hổ thật sự thẹn quá hóa giận, mắng Vũ Thanh rất to.

Hoàng Thiên ở một bên im lặng, xem ra lão cha này của Tiêu Đông Mai thật sự là hổ dữ nha! Ngay cả Vũ Thanh cũng dám măng?

Am!

Hoàng Thiên đang nghĩ ngợi lại nghe một tiếng động trầm thấp, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hổ.

“Ách a..”

Bịch bịch.

Tiêu Hổ bị Vũ Thanh đá một cú vào bụng, bị đá bay cao hơn một mét, sau đó ngã ầm ầm trên mặt đất.

Cơ thể gần một trăm kí vậy mà bị Vũ Thanh dùng sức đá bay lên, có thể thấy được sức lực của Vũ Thanh có bao nhiêu đáng sợ.

Lại nhìn Tiêu Hổ, khóe miệng chảy máu, nằm rạp trên mặt đất, giống như một đống bùn nhão không đứng dậy nổi.

Lúc này bọn Tiêu Tử Phong họ đều ngạc nhiên không thôi, lúc đầu có Tiêu Hổ ở đây, lòng tin của bọn họ tràn đầy, nhưng không ai ngờ kết quả sẽ là như vậy.

Hổ của Việt Nam vậy mà không chịu nổi một cú đá của Vũ Thanh, ngay cả một hiệp cũng không chịu đượ!

c Sắc mặt Tiêu Tử Phong tái xanh đứng ở bên cạnh, nhưng ông ta không dám đến xem vết thương của cha, bởi vì quá sợ Vũ Thanh.

Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan cũng mơ hồ, bọn họ chỉ còn chờ Tiêu Hổ xử lý Vũ Thanh, sau đó lại tiêu diệt Hoàng Thiên, nhưng Tiểu Hổ vậy mà lại phế như thế. Bọn họ không thể nào ngờ được.

Phan Hạo cũng rất ngạc nhiên, nơm nớp lo sợ đứng ở đó, há miệng ra có chút không biết làm thế nào.

Người duy nhất bọn họ trông cậy vào chính là Tiêu Hổ, bây giờ Tiêu Hổ bị đánh cho nằm đó, bọn họ cũng mất đi thủ lĩnh của mình.

Mặt mũi Hoàng Thiên âm trầm nhìn những tên bại hoại này, giây phút này anh cảm thấy vô cùng phiền phức.

Những người này thật sự như cao da chó, dính lên là không nhả ra nữa, chẳng lẽ lại nuốn ép mình đến giết người?

“Anh Hoàng, đây đều là chủ ý của Phan Hạo, anh em chúng tôi không liên quan gì hết.”

Đúng lúc này, Lương Ngọc Lan vội vàng đi lại gần Hoàng Thiên, nhìn Hoàng Thiên nói.

Chưa kể, cô gái này làm nũng thì đàn ông bình thường đúng là không chịu nổi.

Giọng nói ngọt ngào như thế, lại thêm dáng người vô cùng đẹp đẽ, làm cho ai cũng yêu thích.

Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói, Lương Ngọc Lan lúc này thật sự rất buồn nôn.

Lần trước Lương Ngọc Lan như con tắc kè hoa, thay đổi màu theo hoàn cảnh, vô cùng thất thường!

Xem ra đúng là bản tính khó dời, Lương Ngọc Lan lại nghĩ đến chuyện này!

“Cô nói cô là con gái nhà gia giáo à, sao da mặt lại dày như vậy! Đến đây, để tôi xem một chút nào, hình như cũng không mỏng hơn tường thành bao nhiêu?”

Giọng Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Lương Ngọc Lan, sau đó đưa tay lên nhéo nhéo mặt Lương Ngọc Lan.

Lúc bóp mặt, Hoàng Thiên không có chút khách sáo nào, hung hăng bóp mấy cái.

“A a đừng bóp, đau!”

Lương Ngọc Lan a a kêu to, đau đến mức nước mắt chảy ra, trong lòng thầm mắng Hoàng Thiên không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Anh Hoàng, em gái em nói thật. Em và em ấy đều bị Phan Hạo ép, Phan Hạo bắt chúng em đến thành phố Bắc Ninh tìm anh tính sổ”

Lương Thiên Vũ cũng không biết xấu hổ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng thấy phục, trên đời này lại có người mặt dày vô liêm sỉ như thế, đúng là làm cho anh không ngờ đượ!

c “Tôi nói này cậu chủ lớn nhà họ Lương, cậu xem lại một chút. Mấy lời này của cậu có đáng để tôi tin không?”

Hoàng Thiên im lặng nhìn qua Lương Thiên Vũ nói.

Mặt Lương Thiên Vũ nóng lên, anh ta cũng biết câu này quá gượng ép, nói ra ai mà tin đượ!

c Vừa rồi còn luôn mồm nói Tiêu Hổ muốn lấy mạng Hoàng Thiên, bây giờ đột nhiên bị ép như thế này, Lương Thiên Vũ cũng cảm thấy không thể nào nói được.

Nhưng không có cách nào khác, bây giờ cái mạng nhỏ cũng bị Hoàng Thiên nằm trong tay, không nói mấy lời dễ chịu nói không chừng còn không giữ được mạng.

“Anh Hoàng em biết sai rồi, xin anh hãy thả em đi…”

Lương Thiên Vũ đột nhiên khóc ròng ròng, quỳ trên đất ôm chặt đùi Hoàng Thiên, gào to.

Hoàng Thiên thật sự không ngờ da mặt Lương Thiên Vũ lại có thể dày đến mức này!

“Mẹ mày nữa chứt”

Không thể chịu được nữa Hoàng Thiên đột nhiên đá một cú, làm cho Lương Thiên Vũ bay ra hơn một métI “Anh Hoàng đừng động tay động chân, người ta đã biết sai rồi, anh nể mặt phụ nữ là em đi, tha cho người ta một lần nha…”

“Cô cũng im miệng ngay cho ông đây!”

Hoàng Thiên không chờ Lương Ngọc Lan nói xong, vung tay lên một cái hung hăng tát lên mặt cô ta.

Bộp một tiếng, trên mặt Lương Ngọc Lan hiện ra dấu năm ngón tay, mặt lập tức sưng lên!

Đánh cho Lương Ngọc Lan không dám làm mình làm mẩy nữa, bụm mặt không dám nói gì.

“Phan Hạo, xem ra cậu đúng là quyết tâm đối đầu với tôi.”

Hoàng Thiên mặt lạnh đi đến gần Phan Hạo, đưa tay nắm chặt cổ áo Phan Hạo.

Phan Hạo luôn luôn kiêu ngạo coi trời bằng vung, lúc này bị Hoàng Thiên xách lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Cậu ta biết mình xong rồi, hôm nay thật sự xong rồi!

“Hoàng Thiên, anh muốn thế nào?”

Phan Hạo cố gắng chống đỡ, bày ra một bộ dạng thấy chết không sờn, không muốn hạ giá bản thân.

Hoàng Thiên không nói câu nào nắm tóc Phan Hạo, đem đầu tên này hung hăng đánh vào tường.

Âm ầm ầm ầm…

Vài chục cú liên tục đã làm cho Phan Hạo bị đánh đến đầu rơi máu chảy, đầu óc choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.