Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 283: Chương 283: Thay đổi sắc mặt tập thể




Phan Hạo làm sao chịu được cú này?

Đều bị đánh đến đầu ong ong, mắt tối sâm lại hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Thiên ném Phan Hạo xuống đất, anh cắn răng, vẫy vẫy tay với Tiêu Tử Phong.

“Mày, đến đây!”

Tiêu Tử Phong đang sợ hãi, thấy cuối cùng cũng đến lượt mình, bị dọa đến mức bắp chân cũng bị chuột rút.

Mà tên này là người phiền muộn nhất, phí mồi lớn như thế. Đem lão cha Tiêu Hổ của ông ta đến, lại không ngờ rằng sẽ có kết cục như thế này.

“Cậu chủ Hoàng…

Tiêu Tử Phong nhanh chóng đến gần Hoàng Thiên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, không dám nhìn Hoàng Thiên.

“Ngẩng đầu lên.”

Hoàng Thiên ra lệnh.

Tiêu Tử Phong không dám không nghe, thấp thỏm ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Tử Phong như thế này, Hoàng Thiên cũng cảm thấy vô cùng chán ghét!

Vung tay lên, Hoàng Thiên đánh trái đánh phải, hung hăng dạy dỗ Tiêu Tử Phong.

Tất cả hơn năm mươi cái bạt tay. Cuối cùng làm cho Tiêu Tử Phong mắt tối sầm lại, té xỉu trên mặt đất.

Hoàng Thiên đánh cũng mệt, nhưng cơn vẫn còn chưa nguội hết.

Với tính tình của Hoàng Thiên, trước đó đã muốn làm thịt tất cả mấy tên bại hoại này rồi!

Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, Hoàng Thiên vẫn đổi ý.

Giết người không phải chuyện đùa, mà cùng một lúc giết nhiều người như thế làm sao có khả năng không xảy ra chuyện gì?

Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, Hoàng Thiên không muốn đeo thêm án mạng lên người.

“Cậu chủ, những người này xử lý như thế nào?”

Vũ Thanh thấy Hoàng Thiên xả giận cũng được một lúc rồi, thế là bước lên phía trước hỏi.

Hoàng Thiên nghĩ một chút, nếu không thể giết tất cả bọn họ thì cứ đem tất cả đến Châu Phi là được rồi!

Nếu không mình cũng không sống yên ổn được thời gian tới, đám người này đều thay đổi thất thường, chờ bọn họ cải tà quy chính thì đúng là quá ngây thơ.

“Cho người đưa bọn họ đến châu Phi hết đi, để bọn họ làm bạn với Hiếu Phong và Trịnh Hải!”

Hoàng Thiên cắn răng nói.

Vũ Thanh sửng sốt một chút, lập tức liền cười, “Cậu chủ, tôi thay những người bạn ở Châu Phi của tôi cảm ơn cậu, cung cấp cho họ nhiều sức lao động như thế.”

“Cậu cứ bảo cậu ta đừng khách sáo, để cậu ta cải tạo mấy người này thật tốt.”

Hoàng Thiên phất tay áo nói.

Vũ Thanh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hoàng Thiên, có chút dở khóc dở cười, cảm giác cậu chủ Hoàng thật tài tình.

Hoàng Thiên đã ra lệnh, tất nhiên Vũ Thanh sẽ phải làm theo, lập tức gọi điện thoại cho đàn em tới, đem những người này đi hết.

Đàn em của Vũ Thanh đến rất nhanh, lôi tất cả những người trong phòng bao ra ngoài đưa lên xe, chuẩn bị xuất phát đến Châu Phi.

Hoàng Thiên cũng cùng Vũ Thanh rời khỏi nơi này, sau khi ra khỏi khách sạn, Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh: “Từ hôm nay trở đi, phái mấy người có thực lực mạnh bảo vệ vợ của tôi.”

“Hiểu rồi ạ.”

Vũ Thanh nhẹ gật đầu, anh ta cũng nhận ra gần đây bên cạnh cậu chủ quá không yên bình, cho nên mới phải phái vệ sĩ bảo vệ vợ của cậu chủ.

Hoàng Thiên sắp xếp xong xuôi mọi thứ ở đây thì lái xe về nhà.

Đương nhiên Hoàng Thiên cũng biết chuyện này không dễ kết thúc như vậy.

Phan Hạo và Lương Thiên Vũ đầu có bối cảnh gia đình rất trâu bò, nhà họ Lương và nhà họ Phan ở thủ đô đều là dòng họ danh giá, thực lực mạnh không thể xem thường.

Bây giờ đưa bọn Phan Hạo đi Châu Phi hết, làm sao nhà họ Phan và nhà họ Lương có thể bỏ qua? Chắc chắn sẽ còn loạn hơn.

Nhưng những loạn lạc này Hoàng Thiên cũng không quan tâm lắm, tóm lại bọn Phan Hạo một người cũng không thể giữ lại, mấy người này rất đáng hận.

Hôm nay Lâm Ngọc An không đi làm, Hoàng Thiên chuẩn bị quay về nhà ra ngoài chơi tiện thể giải sầu một chút với Lâm Ngọc An.

Nhưng vừa mới vào cửa nhà, Hoàng Thiên liền ngây ngẩn cả người.

Trong nhà quá đông đúc, trong phòng khách có rất nhiều người.

Chỉ thấy Trương Lan Phượng đang nói liên thanh, trong miệng chỉ chực phun nước bọt, nói chuyện mặt đầy đắc ý.

“Chị cả, em Đào, chắc mọi người không ngờ nhỉ? Ha ha, con rể của tôi chính là cậu Hoàng ở thủ đô, ai nha nha, đến bây giờ vẫn cảm giác như là nằm mơi Trương Lan Phượng mặt mũi tự hào nói, miệng ngoác rộng đến tận ót, vô cùng đắc ý.

Cả nhà Trương Lan Hhượng đều đến, Trương Định cũng mang theo con mình Trương Vĩ đến, ngoài ra còn có cả ông ngoại của Lâm Ngọc An là Trương Công Điền, lão già này cũng đến.

Lúc này cả đám người Trương Lan Hương đều đang chăm chú nghe, trên mặt tất cả đều là biểu cảm kinh ngạc không thể tin nổi.

Đặc biệt là cả nhà Trương Lan Hương, tròng mắt mở to, hung hăng gật đầu, lại thổn thức không thôi.

“Ai nha! Lan Phượng à, đúng vậy thật sao? Chị có lầm không thế?”

Trương Lan Hương gật đầu nhưng vẫn có chút không yên lòng hỏi.

Trương Lan Phượng vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Hoàng Thiên.

Nếu như trước đây Trương Lan Phượng chắc chăn sẽ nhìn Hoàng Thiên đầy chán ghét, sau đó tùy tình huống mà mỉa mai vài câu, những chuyện này đã thành chuyện quen thuộc.

Nhưng hôm nay lại khác, sau khi Trương Lan Phượng nhìn thấy Hoàng Thiên, lại giống như thấy ông nội, nhảy dựng từ ghế sô pha lên, nhanh chân chạy đến săn đón.

“Ai da, đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến rồi! Mọi người nhìn đi, con rể quý của tôi trở về rồi. Có chuyện gì mọi người cứ hỏi đi!”

Mặt mày Trương Lan Phượng hớn hở, nhìn Hoàng Thiên đầy yêu thích.

Hoàng Thiên thật sự rất phản cảm với bộ dạng này của Trương Lan Phượng, anh cũng biết rõ vì sao Trương Lan Phượng lại thay đổi nhiều như vậy, đơn giản chính là vì tiền mà thôi.

Nếu như mình không phải cậu chủ Hoàng ở thủ đô, Trương Lan Phượng có thể đối xử như vậy sao? Chắc chắn là không đời nào có chuyện như thế.

Lúc này trên mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, đứng lạnh lùng ở đó, một câu cũng không nói gì.

Hiu hiu hiu…

Gần như là trong nháy mắt cả đám người Trương Lan Hương đều nhảy qua, giống như chào đón cha ruột nhiều năm đi lạc, khỏi phải nói nhiệt tình kích động đến mức nào.

Ngay cả ông già Trương Công Điền lúc này cũng chống gậy đứng lên nhìn về phía Hoàng Thiên.

Nhưng tâm thái của Trương Công Điền cũng không giống những người này, ông là từ trong lòng mừng thay cho Hoàng Thiên cũng vui vẻ cho cháu ngoại của ông Lâm Ngọc An.

Cháu ngoại mình có thể tìm được chồng như Hoàng Thiên, đúng là kiếp trước đã tu luyện rất tốt!

Mà Trương Công Điền cũng rất may mắn, năm đó ông chủ trương ép Hoàng Thiên ở rể ở nhà họ Lâm, xem ra quyết định này quá chính xác.

“Được nhờ con gái rồi, hắc hắc, thật sự không ngờ nha, cậu lại là cậu chủ nhà họ Hoàng ở thủ đô. Chuyện này cũng quá khó tin rồi!”

Trương Lan Hương cười đến mức mặt nở như cái bánh bao to, hai mắt phát sáng, nhìn Hoàng Thiên nói.

“Đúng nha đúng nha, ai. Cháu xem Hoàng Thiên rất khiêm tốn nha, có thân thế trâu bò như vậy mà chưa từng nói gì với chúng tai”

Chồng Trương Lan Hương là Trần Hồng Hà cũng thuận gió nói theo, mặt mũi sùng bái nhìn Hoàng Thiên.

“Em rể à. Em xem một chút em như vậy cũng không được nha, mọi người vẫn luôn đoán cậu Hoàng ở thủ đô là ai, em làm sao lại không nói sớm cho mọi người biết?”

Mắt của Trần Giang bắn điện liên tục, lúc nói lời này còn muốn treo cả người lên cánh †ay Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhanh chóng bước sang bên cạnh tránh ra một chút, anh cũng không muốn để người chị vợ lẳng lơ này chiếm tiện nghỉ.

Chú của Lâm Ngọc An là Trương Định lúc này cũng xoa xoa hai bàn tay to, không biết nên nói gì để nịnh nọt Hoàng Thiên thì mới được nữa.

“Chồng chị Ngọc An, anh đúng là thần tượng của em nha, trước đây em quá không hiểu chuyện, anh tuyệt đối đừng để trong lòng…”

Tên nhóc Trương Vĩ kia cũng lại gần, lấy lòng nói với Hoàng Thiên.

Nhìn đám người này thay đổi sắc mặt tập thể, Hoàng Thiên hoàn toàn im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.