Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 116: Chương 116: Có dám đánh cược hay không




Trình Kiêu đi đến một tòa lôi đài gần nhất, chung quanh lôi đài kín người hết chỗ, Trình Kiêu chỉ có thể đứng ở phía sau quan sát.

Hai tuyển thủ trên đài đều là người da vàng, có điều nghe tiếng thì một người trong đó là người Đông Nam Á.

Thực lực hai người này so với hai vị quyền thủ bên ngoài kia cao không chỉ gấp mười lần, có điều thực lực của bọn họ vẫn không bằng võ giả.

Trần Phương nhìn mà nhíu mày, có điều Tiểu Ngọc lại là nắm chặt song quyền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kích động.

"Thực lực hai người này bình thường thôi, đi vào bên trong, tôi tìm cao thủ cho các người!" Trần Minh Vượng rất tự tin nói.

Trình Kiêu cất bước về phía trước, đi theo Trần Minh Vượng đi đến bên trong.

Trình Kiêu phát hiện, càng đi vào bên trong, thực lực quyền thủ liền càng cao, mà người chung quanh lôi đài cũng càng ít.

Trần Minh Vượng tựa hồ xem thấu suy nghĩ trong lòng Trình Kiêu, chủ động giải thích: "Càng đi đến bên trong, thực lực quyền thủ càng mạnh, tiền đặt cược cũng càng nhiều, cho nên người đặt cược cũng càng ít."

"Có điều, có thể tới đây chơi, đều là những người không phải phú thì quý."

Trình Kiêu quét mắt chung quanh lôi đài, quyền thủ phía trên này, thực lực mạnh nhất là Hậu Thiên tiểu thành.

Trình Kiêu hỏi: "Vậy lôi đài có tiền đặt cược cao nhất trong này là toà nào?"

Nhìn thấy Trình Kiêu cảm thấy hứng thú, Trần Minh Vượng cười hắc hắc, trong lòng âm thầm đắc ý: "Nhóc con, không sợ cậu không cắn câu!"

"Lôi đài có tiền đặt cược cao nhất, tự nhiên là lôi đài cấp Vương, chính là toà lôi đài màu vàng lớn nhất kia." Trần Minh Vượng chỉ vào toà lôi đài lớn hơn một vòng so với những lôi đài khác, dây thừng là võ đài màu vàng duy nhất.

Giờ phút này, toà lôi đài kia còn trống không, chung quanh chỉ có mười mấy người.

Hình như ngay lúc bắt đầu một vòng mới.

Trần Minh Vượng nói: "Tới sớm không bằng tới vừa lúc, vừa vặn một vòng mới sắp bắt đầu, chúng ta cũng đi chơi xem!"

Nói xong, Trần Minh Vượng lập tức hào hứng chạy đến quầy phục vụ, rất nhanh lại chạy trở về, trong tay cầm mấy cái chip hình tròn màu đen.

"Tôi đặt phe đen, một chip là ba mươi triệu, đặt cho toà lôi đài này thấp nhất là ba mươi triệu." Trần Minh Vượng nói.

Tiểu Ngọc thấy chip trong tay Trần Minh Vượng, kinh ngạc nói: "Vậy trong tay anh có năm chip, chính là 150 triệu?"

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Ngọc, Trần Minh Vượng hơi đắc ý, nhẹ nhàng nói: "Đúng, đặt trước 150 triệu, tùy tiện chơi đùa."

"Tùy tiện chơi đùa chính là 150 triệu ư, một năm thu nhập nhà tôi cũng không có nhiều như vậy!" Trong nháy mắt, Tiểu Ngọc có loại cảm xúc muốn khóc.

Chênh lệch giữa người với người, quá lớn!

Trần Phương nhìn thấy vẻ mặt anh trai khoe khoang, tức giận quay đầu đi, quá mất mặt.

Rất nhanh, hai tên quyền thủ mặc áo một đen một đỏ ra sân.

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, hai người đều không phải là võ giả, có điều cũng đều là người thường xuyên giãy dụa trên con đường tử vong, cho nên thực lực của hai người đều đã đạt tới cực hạn thân thể.

Có điều, quyền thủ áo đen rõ ràng mạnh hơn so quyền thủ áo đỏ, Trần Minh Vượng thắng.

Trình Kiêu không nhịn được nhìn sau lưng, người trung niên áo xám vừa nhìn thấy ở bên ngoài, thế mà đi theo vào, đứng tại chỗ sau lưng Trần Minh Vượng không xa.

Trận đấu rất nhanh đã phân thắng bại, quyền thủ áo đen thắng.

Trần Minh Vượng giơ lên chip trong tay, đắc ý cười ha ha: "Thấy không, 150 triệu cứ như vậy tới tay, kiếm tiền chính là dễ dàng như vậy."

Trình Kiêu mặt không biểu tình, nhưng Tiểu Ngọc bên cạnh lại không ngừng hâm mộ, cô ta rất cần tiền.

Trần Minh Vượng từ quầy phục vụ trở về, lại cầm vài chip, lần này vẫn là chip màu đen, nhưng số lượng lại trở thành mười.

"300 triệu!" Không đợi Trần Minh Vượng khoe khoang, Tiểu Ngọc đã lên tiếng kinh hô.

Trần Minh Vượng càng thêm đắc ý, nhưng lại ra vẻ tùy ý nói: "300 triệu mà thôi, không đáng kể gì!"

Ván này, Trần Minh Vượng lại thắng.

300 triệu trực tiếp biến thành 600 triệu.

Tiểu Ngọc vừa trên mặt tràn đầy hâm mộ, khuôn mặt đều có chút đỏ lên, người có tiền kiếm tiền đúng là nhanh, một ít thời gian liền kiếm lời 450 triệu.

Trần Minh Vượng cảm thấy cũng sắp tới nơi tới chốn rồi, nhìn Tiểu Ngọc ha ha cười nói: "Tiểu Ngọc, kiếm tiền chính là đơn giản như vậy, em có muốn cùng tôi đặt cược hay không, cam đoan em có thể thắng!"

Tiểu Ngọc rất động lòng, nhưng là nghĩ đến mình không có tiền, không nhịn được vẻ mặt tối sầm lại.

Trần Minh Vượng thấy Tiểu Ngọc sắc mặt khó coi, liền biết Tiểu Ngọc không có tiền, thế là nói: "Tiểu Ngọc, nếu như em không có mang tiền, tôi có thể cho em mượn trước. Thắng tính cho em, thua tính cho tôi!"

Tiểu Ngọc lập tức thốt ra: "Thật sao?"

Tiểu Ngọc cũng không dám tin tưởng, trên thế giới này thế mà lại có chuyện tốt như vậy!

Thậm chí cô ta đều chủ động không để ý đến Trần Minh Vượng ngấp nghé cô ta.

Trần Minh Vượng đắc ý nói: "Đương nhiên là thật, chút tiền ấy với tôi mà nói, cũng chính là tiền tiêu vặt một tháng. Nếu như có thể để cho Tiểu Ngọc vui vẻ, là vinh hạnh của tôi."

Trần Phương bỗng nhiên cảm giác có chút buồn nôn, nhưng không có một chút biện pháp nào với anh trai này, chỉ có thể hi vọng Tiểu Ngọc đừng coi là thật.

Tiểu Ngọc nhìn Trình Kiêu, yếu ớt nói: "Trình đại ca, tôi muốn thử xem."

Trình Kiêu nhìn cô ta một cái, điều này cũng không có trách cô ta, cô gái tuổi này rất khó chống lại cái bẫy liên hoàn của Trần Minh Vượng.

Mà Tiểu Ngọc lại quá cần tiền.

"Tùy cô." Trình Kiêu nói.

Tiểu Ngọc mượn ba mươi triệu từ trong tay Trần Minh Vượng, bắt đầu theo Trần Minh Vượng đặt cược.

Quả nhiên, Trần Minh Vượng như là đổ thần nhập vào người, liên tiếp thắng ba ván, chỉ một chốc, Tiểu Ngọc kiếm lời mấy chục triệu.

"Anh Trần, anh quá lợi hại!" Tiểu Ngọc nhìn Trần Minh Vượng với ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Trần Minh Vượng trong lòng đắc ý: "Hừ, phụ nữ, quả nhiên đều là ái mộ hư vinh, cô trốn không thoát lòng bàn tay của ta đây!"

Đã thành công hấp dẫn sức chú ý của Tiểu Ngọc, Trần Minh Vượng ngược lại không để ý cô ta. Anh ta chơi thuần thục thủ đoạn lạc mềm buộc chặt lắm!

Trần Minh Vượng nhìn về phía Trình Kiêu, cười hắc hắc nói: "Trình Kiêu, muốn chơi thử hay không?"

"Không hứng thú." Trình Kiêu nói xong, trực tiếp đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống.

Trần Minh Vượng cười lạnh trong lòng: "Không có tiền liền nói không có tiền, cái gì không hứng thú, cố làm ra vẻ."

Trần Minh Vượng đi đến bên người Trình Kiêu, nói: "Yên tâm, nếu như cậu không có tiền, tôi có thể cho cậu mượn. Thua tính tôi, thắng tính cậu."

"Tiểu Ngọc đều thắng mấy chục triệu rồi, qua cái thôn này, thì không còn cái tiệm này đâu!"

Tiểu Ngọc cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy Trình đại ca, Anh Trần rất lợi hại, anh cũng theo đặt cược đi!"

Trình Kiêu nhìn Tiểu Ngọc một hồi, bây giờ Tiểu Ngọc đã triệt để rơi vào cái bẫy.

Có điều không liên quan Trình Kiêu, trên đời này vốn cũng không có chuyện tốt không cần mất sức mà hưởng, Tiểu Ngọc chịu không được dụ hoặc, không trách được người khác.

Ánh mắt Trình Kiêu từ trên người Tiểu Ngọc chuyển tới trên người Trần Minh Vượng, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm anh ta.

Trần Minh Vượng bị Trình Kiêu nhìn đến mức run rẩy, lại nói câu: "Thắng là cậu, thua tính tôi, yên tâm chơi đi!"

"Không hứng thú." Nói xong, Trình Kiêu nhắm hai mắt lại, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Trần Minh Vượng thấy chiêu mềm không được, dứt khoát không ngụy trang nữa, lạnh giọng cười khẩy nói: "Trình Kiêu, mấy năm không thấy, cậu vẫn là đồ vô dụng như xưa! Tôi cho cậu tiền cậu cũng không dám chơi, cậu có còn là người đàn ông sao!"

"A, đây không phải cậu Trần sao! Lại đang khi dễ ai đây? Muốn chơi lớn ư, anh chơi với cậu!"

Theo thanh âm, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, hai tay chống nạnh, miệng ngâm điếu thuốc, mang theo mấy tên thủ hạ lảo đảo đi tới.

"Lý Mãnh, chuyện của tôi, cậu bớt chen vào!" Nhìn người tới, vẻ mặt Trần Minh Vượng trong nháy mắt âm trầm lại, quát lạnh với người đó.

Lý Mãnh vội vàng làm sáng tỏ: "Đừng mà, cậu Trần, cậu hiểu lầm rồi. Tôi mới không quản sống chết của hắn ta, tôi chỉ là muốn cùng cậu chơi vài ván."

Trần Minh Vượng nghĩ lại, hoàn toàn chính xác, Lý Mãnh không phải loại người đồng tình tâm tràn lan, cậu ta sẽ không quản sự chết sống của Trình Kiêu.

"Lý Mãnh, cậu có phải lần trước bại bởi tôi nên không phục đúng không, hôm nay muốn tìm tôi báo thù?" Trần Minh Vượng một mặt khinh thường cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.