Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 210: Chương 210: Nhìn thôi là đủ rồi




“Cậu Lục, chuyện là thế nào vậy? Cậu nói cho chúng tôi nghe đi!” Một ông lão lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, hỏi Lục Thanh Thành.

Lục Thanh Thành hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên tôi sẽ nói cho mọi người biết, mọi người đừng nóng vội.”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết lý do vì sao tôi chắc chắn rằng cậu ta là kẻ lừa đảo.”

Sau đó Lục Thanh Thành nói mình khám bệnh cho Lôi Hồng Húc, chẩn đoán của Trình Kiêu về Lôi Hồng Húc và quá trình điều trị ra.

Một ông lão cười giễu khinh thường: “Tà khí xâm nhập? Ông già này hành nghề mấy chục năm, hôm nay là lần đầu tiên nghe đến bệnh này!”

Một ông già khác đứng dậy, đập bàn, chỉ vào Trình Kiêu chửi: “Oắt con, người đó trúng đại huyệt rồi mà mày cũng dám làm bừa, đúng là mưu sát!”

Lại một ông lão khác đứng dậy, tay run run, vẻ mặt đau đớn: “Lừa đảo, kẻ lừa đảo đáng hận, thanh danh ngành y của chúng ta đều bị loại người tồi tệ như cậu huỷ hoại hết rồi!”

Sắc mặt Đường Quốc Hoa âm trầm, ông ta nhìn Ninh Cát Sơn với vẻ hơi trách móc: “Viện trưởng Ninh, đây là thần y mà ông nói đấy à? Còn nói ông không làm bừa! Chưa biết chừng loại người này đang có ý đồ gì khác đấy! Mau đuổi cậu ta đi đi, đừng trì hoãn chúng ta bàn bạc kế hoạch điều trị!”

“Lừa đảo, cút đi!”

“Cút đi!”

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn đám người đang phẫn nộ, giọng nói lộ vẻ khinh thường nhàn nhạt: “Một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng. Thứ các người chưa nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại.”

“Viện trưởng Ninh, tôi về trước đây.”

Tuy Trình Kiêu rất muốn cứu hơn hai mươi đứa trẻ vô tội này, nhưng các chuyên gia nổi tiếng này ngăn cản đã chọc giận anh.

“Cậu… Cậu dám vô lễ như vậy!”

“Ngông cuồng, quá ngông cuồng!”

“Loại người này nên bắt lại rồi xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!”

“Đúng thế, Phó hội trưởng Đường, không thể để cho tên tai hoạ này đi được, nếu không cậu ta sẽ còn làm hại nhiều người hơn nữa!”

Hơn một nửa số chuyên gia đều phàn nàn với Đường Quốc Hoa, vẻ mặt phẫn uất, như thể nếu không trừng phạt Trình Kiêu thì giây tiếp theo giới y học của Hội trưởng sẽ bị diệt vong vậy.

Ninh Cát Sơn không có thời gian để ý đến phản ứng của những chuyên gia này, ông vội vàng tiến lên ngăn cản Trình Kiêu với vẻ mặt khẩn cầu.

“Đừng, Trình thần y, đó là hai mươi tám mạng sống sơ sinh đấy! Cậu cho tôi một phút.”

Vẻ mặt Ninh Cát Sơn quyết liệt, như thể đã đưa ra quyết định.

Ông quay người, nghiêm nghị nhìn Đường Quốc Hoa, trầm giọng nói: “Phó hội trưởng Đường, tôi sẵn sàng lấy mạng mình đảm bảo, nếu Trình Kiêu không chữa được bệnh cho những đứa trẻ này, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!”

“Ông để cậu ấy thử đi!”

“Làm ơn! Đám trẻ không chờ được nữa rồi!” Ninh Cát Sơn nói xong còn định quỳ xuống.

“Này này này, Viện trưởng Ninh đừng như vậy!” Đường Quốc Hoa vội bước lên đỡ Ninh Cát Sơn.

Sau đó ông ta nhìn Lục thần y, hai người bàn bạc một lúc.

Đường Quốc Hoa nhìn Trình Kiêu, nghiêm giọng bảo: “Cậu nhóc, Viện trưởng Ninh dùng tính mạng để đảm bảo giúp cậu, nếu chúng tôi không đồng ý thì quá đáng quá.”

“Nhưng muốn chúng tôi hoàn toàn tin tưởng cậu thật sự có y thuật thì cậu phải thể hiện gì đó.”

Nhìn thấy tấm lòng chân thành của Ninh Cát Sơn, để cứu những đứa trẻ đó, ông còn định quỳ xuống trước đám người này.

Trình Kiêu cũng hơi cảm động.

Anh nhìn Đường Quốc Hoa, hời hợt hỏi: “Thể hiện thế nào?”

Đường Quốc Hoa nói: “Hai người chúng tôi sẽ đến phòng bệnh với cậu, chỉ cần cậu có thể nói ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ này thì chúng tôi sẽ tin cậu. Có thể cho cậu tham gia công tác trị liệu tiếp theo.”

“Được.” Trình Kiêu trả lời quả quyết.

Đường Quốc Hoa nói: “Đi theo tôi!”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y đưa Trình Kiêu đến phòng bệnh.

Ninh Cát Sơn ở lại phòng họp, trong lòng hơi bất an.

Khi đối mặt với Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn có sự tin tưởng mù quáng, nhưng khi không thấy anh, ông cũng hơi hoảng.

Dù sao đến tổ chuyên gia đến từ Thủ đô cũng không có cách nào, thậm chí đã mời cả Lục Thần Y, dường như vẫn không có tiến triển gì.

Cho dù Trình Kiêu có y thuật thần kỳ cũng không dám đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho những đứa trẻ này!

Nhìn ba người phía Đường Quốc Hoa rời đi, lời chế nhạo trong phòng họp vang lên không ngớt.

“Thật nực cười, Phó hội trưởng Đường lại đi tin thằng oắt đó?”

“Hết cách, không biết tên nhóc đó đã dùng cách gì khiến cho Ninh Cát Sơn lấy mạng ra đảm bảo, dù thế nào phó hội trưởng Đường cũng phải cho chút mặt mũi!”

“Nhưng cũng chỉ là thao tác ngoài mặt thôi, đến chúng ta còn không nhìn ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ đó thì cậu ta có thể nhìn ra được gì?”

“Hừ, chờ cậu ta đi ra, chúng ta sẽ tính sổ tiếp!”

Trình Kiêu đi theo Đường Quốc Hoa và Lục thần y đến phòng bệnh, nếu Đường Quốc Hoa đã đồng ý để anh thử thì tức là thành tâm thành ý.

Bệnh án, triệu chứng bệnh, hồ sơ xét nghiệm, v.v… của bọn trẻ đều được đưa đến cho Trình Kiêu.

“Cậu xem kỹ đi!” Đường Quốc Hoa trầm giọng nói.

Trình Kiêu không đọc hồ sơ báo cáo mà nhìn vào đứa trẻ trong lồng ấp qua kính.

“Bế đứa trẻ ra cho tôi xem.”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y nhìn nhau, Lục thần y gật đầu.

Đường Quốc Hoa yêu cầu y tá đeo khẩu trang, bế một đứa bé đến bên cửa sổ.

“Có cần bắt mạch không?” Đường Quốc Hoa hỏi, Trình Kiêu không đọc phiếu xét nghiệm và ghi chép kiểm tra nên ông ta đoán có lẽ anh dùng cách của Trung y để chẩn đoán.

Trình Kiêu liếc nhìn đứa trẻ: “Nhìn thôi là đủ rồi!”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y không nói nên lời, trong lòng đã mất đi niềm tin đối với Trình Kiêu.

“Cậu nhóc, chỉ nhìn là ra được bệnh nhân mắc bệnh gì thì cần gì nhiều máy móc tiên tiến!”

“Tôi thấy cậu đúng là kẻ lừa đảo chỉ biết nói vớ vẩn!”

Đường Quốc Hoa cũng tức giận, thái độ của Trình Kiêu quá mức phù phiếm.

Đối mặt với Đường Quốc Hoa đang tức giận, Trình Kiêu chỉ liếc qua rồi lạnh nhạt nói: “Đám trẻ này đều bị dịch tả.”

Hả?

Đường Quốc Hoa há to miệng, lời nói còn lại đều nuốt trở về bụng.

Mắt Lục thần y cũng loé lên, ông ta nhìn Trình Kiêu với vẻ hơi kinh ngạc.

Một lúc sau hai người mới bình phục.

“Cậu nhóc, cậu có chắc không? Bệnh truyền nhiễm dịch tả đã tuyệt chủng ở Á tộc nhiều năm rồi, hơn nữa phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt này được đóng rất kín, sao có thể bị nhiễm dịch tả?”

Trình Kiêu lắc đầu: “Tôi cũng không biết chính xác bị lây nhiễm như thế nào. Nhưng tôi chắc chắn là dịch tả.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Trình Kiêu, Đường Quốc Hoa và Lục thần y lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Họ đã nghiên cứu rất lâu, thậm chí sau khi bàn bạc mới dám kết luận là bệnh dịch tả.

Nhưng Trình Kiêu không xem bất kỳ bản ghi chép nào, chỉ nhìn thoáng qua đứa trẻ đã khẳng định là bệnh tả.

Nếu không phải Trình Kiêu may mắn, nói lung tung cũng đúng thì y thuật của anh hẳn là cực kỳ cao!

Trong mắt Đường Quốc Hoa hiện lên một tia hy vọng, tuy ông ta và Lục thần y cũng đoán là bệnh tả nhưng không có cách nào chữa trị, dù sao những đứa trẻ này còn quá nhỏ.

“Nếu cậu đã khẳng định là bệnh tả thì tôi hỏi cậu, nếu thật sự là bệnh tả thì cậu có chữa được không?” Khi hỏi câu này, tim Đường Quốc Hoa đã vọt tới tận họng, ông ta căng thẳng nhìn Trình Kiêu.

Mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ! Nếu Trình Kiêu thật sự chữa được thì anh đúng là ân nhân của toàn bộ giới y học Á tộc!

“Có thể chữa được.” Trình Kiêu trả lời không chút do dự.

Hai tay Đường Quốc Hoa run lên đầy kích động, ông ta nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Thật sao? Đây là hai mươi tám đứa trẻ đấy! Liên quan đến hai mươi tám gia đình, thậm chí liên quan đến danh tiếng của cả Hiệp hội Y học Á tộc!”

Trình Kiêu lại nhẹ giọng đáp: “Có thể chữa được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.