Trái tim Trình Kiêu đột nhiên nhói đau, vẻ mặt lúc này của Lâm Ngọc khiến anh nhớ đến cảnh tượng Lâm Ngọc vì bảo vệ anh mà khuất phục Tống An Dân ở kiếp trước.
Khi đó, Lâm Ngọc cũng mỉm cười nói với anh rằng nhất định phải sống tiếp thật tốt.
Cảnh tượng kia trở thành cảnh tượng Trình Kiêu mãi mãi không cách nào quên được!
Nụ cười tràn đầy quyết tâm kia cũng trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trình Kiêu!
Chỉ tiếc, kiếp trước anh không có khả năng bảo vệ Lâm Ngọc. Nhưng kiếp này…
Đối mặt với uy áp của nhà họ Vương, chắc chắn mấy người Mã Tài và Tạ Thiên Hoa không cách nào chống đỡ, e rằng ngay cả Lôi nữ vương cũng không cách nào chịu đựng được áp lực.
Chỉ có Trình Kiêu tự mình ra tay mới có thể xóa bỏ nguy cơ lần này.
Nhưng mà ngay khi Trình Kiêu chuẩn bị đứng dậy đi ra, một tiếng nói hào hùng mà thản nhiên vang lên: “Vương huynh, có thể nể mặt tôi, bỏ qua cho tập đoàn Đông Vương hay không!”
Trong lòng mọi người đều giật mình!
Là ai? Vậy mà dám bảo nhà họ Vương nể mặt ông ta!
Thuận theo phương hướng phát ra tiếng nói, toàn bộ mọi người nhìn về phía cửa ra vào.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen dẫn theo một cô gái xinh đẹp sải bước tiến vào. Sau ông ta còn có một ông lão và mấy thanh niên mặc áo đen.
Khuôn mặt người đàn ông rất bình thường, nhưng, cặp mắt kia của ông ta lại vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc một cái đã khiến người ta không nhịn được sinh lòng kính sợ.
Cô gái sau lưng ông ta xinh đẹp dịu dàng, vừa tiến vào, ánh mắt đã đảo quanh đám người, giống như đang tìm kiếm ai đó.
Khi nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức vui mừng thốt lên: “Trình Kiêu!”
“Y Linh?” Trong mắt Trình Kiêu mang chút nghi ngờ.
Khi Hàn Quốc Mạnh còn sống đã từng cảnh cáo Trình Kiêu, nói thân phận thật sự của Y Linh vô cùng tôn quý!
Chẳng lẽ người này chính là ba của Y Linh?
Mọi người nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt bỗng thay đổi.
“Ngài Y ở Giang Nam!”
Có người kinh ngạc thốt lên.
“Thảo nào dám bảo nhà họ Vương nể mặt, hóa ra là ngài Y ở Giang Nam!”
Y Doãn, gia chủ hiện giờ của nhà họ Y, có danh xưng Y Bán tộc ở Giang Nam.
Bán tộc này, tất nhiên ý chỉ trên toàn bộ Á tộc.
Nhà họ Y có danh xưng Bán tộc, thực lực tất nhiên không thể khinh thường. Ngay cả nhà họ Tống cũng muốn kết giao. Cho dù là Lôi nữ vương thì cũng thua kém nhà họ Y ở Giang Nam không ít!
Mặc dù nhà họ Y không bằng nhà họ Vương, nhưng gia chủ nhà họ Y ở Giang Nam đã tự mình ra mặt, hoàn toàn có tư cách bảo nhà họ Vương nể mặt.
Tống Hoa An với tư cách là người chủ trì hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, mỉm cười nói: “Ngài Y nể mặt đến dự, không tiếp đón từ xa, vẫn mong thứ tội!”
Y Doãn thản nhiên đáp lời: “Tống gia chủ không cần khách khí!”
“Lần này tôi đến đây chỉ vì trả nợ ân tình!” Nói xong, mặt không đổi sắc liếc nhìn Trình Kiêu.
Ân tình?
Vậy mà Y Bán tộc cũng sẽ nợ ân tình người khác!
Người nào có bản lĩnh lớn khiến Y Bán tộc nợ ân tình như vậy?
Vương Viễn Dương nhìn Y Doãn, khẽ nhíu mày, không mặn không nhạt hỏi: “Ngài Y, ông làm vậy là muốn đối địch với nhà họ Vương tôi sao?”
Y Doãn chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Không dám.”
“Nhưng tôi đã đồng ý với con gái là sẽ trả lại ân tình này. Cho nên tôi sẽ ủng hộ tập đoàn Đông vương, giúp tập đoàn Đông Vương vượt qua cửa ải khó khăn!”
“Đương nhiên, sau này nhà họ Y tôi và tập đoàn Đông Vương cũng không có liên quan gì với nhau!”
Mọi người như có điều suy nghĩ nhìn Y Doãn.
Ý tứ trong lời nói của Y Doãn rất rõ ràng, chỉ giúp tập đoàn Đông Vương một lần này, sau này không còn liên quan gì nữa!
Như vậy, cho dù nhà họ Vương muốn trách tội, nhưng cũng không đến nỗi khai chiến toàn diện với nhà họ Y!
Chỉ là, nếu như nhà họ Y ở Giang Nam nhúng tay vào, như vậy chắc chắn tập đoàn Đông Vương có thể yên bình vượt qua nguy cơ lần này.
Chắc chắn đây không phải chuyện mà nhà họ Vương muốn nhìn thấy.
Vương Đỗ Lan cúi người hành lễ với Y Doãn, nói: “Vương Đỗ Lan của tập đoàn Đông Vương cảm ơn ngài Y…”
Vương Đỗ Lan còn chưa nói xong, Y Doãn đã giơ tay ngăn cản: “Chủ tịch Vương, tôi đã nói rõ rồi, lần này tôi chỉ trả ân tình giúp con gái, hoàn toàn không liên quan đến tập đoàn Đông Vương bà!”
Vương Đỗ Lan nhíu mày, nghi ngờ nói: “Nhưng ngài Y cũng không nợ tập đoàn Đông Vương tôi bất kỳ ân tình gì?”
Y Doãn mặt không đổi sắc nhìn về phía Trình Kiêu, thản nhiên nói: “Cậu ta đã giúp con gái tôi, nếu cậu ta muốn bảo vệ tập đoàn Đông Vương bà, vậy tôi cũng thuận theo tấm lòng của cậu ta, trả lại ân tình này cho cậu ta!”
Vương Đỗ Lan lại sững sờ, khiếp sợ nhìn về phía Trình Kiêu.
Lâm Ngọc cũng hết sức kinh hãi, lẩm bẩm: “Không ngờ ngay cả ngài Y cũng nợ ân tình Trình Kiêu!”
“Vậy những ông chủ và ông trùm, thậm chí Lôi nữ vương của Lĩnh Nam đều là nể mặt ngài Y mà giúp đỡ Trình Kiêu sao?”
“Tôi nói mà, cậu ta trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể khiến Lôi nữ vương và những đại lão ông trùm các thành phố của Lĩnh Nam cung kính với cậu ta như vậy! Thì ra đều là nể mặt ngài Y ở Giang Nam.”
Mọi người đều lộ vẻ bỗng nhiên hiểu ra, ân tình mà ngài Y trả lại này cũng thật là lớn!
Cậu Lý thầm mắng một tiếng: “Hừ, nhóc con này, hóa ra là dính ánh sáng của ngài Y ở Giang Nam!”
“Nhưng rốt cuộc nhóc con này đã làm gì? Lại khiến cho ngài Y bất chấp mạo hiểm đắc tội với nhà họ Vương cũng phải giúp cậu ta!”
Ánh mắt cậu Trần lại quan sát đánh giá Y Linh và Trình Kiêu, cười khẩy: “Vậy còn phải hỏi sao? Cậu không thấy ánh mắt con gái ngài Y nhìn nhóc con Trình Kiêu kia sao?”
Cậu Lý liếc nhìn Y Linh, trong ánh mắt bùng lên lửa nóng: “Ánh mắt gì? Sao tôi không nhìn ra. Nhưng con gái ngài Y quả thật xinh đẹp!”. Truyện Bách Hợp
Cậu Trần mắng: “Cậu cái đồ ngu xuẩn, rõ ràng ánh mắt con gái ngài Y nhìn nhóc con kia tràn đầy yêu mến, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”
Cậu Lý vỗ đầu một cái, kinh ngạc nói: “Đúng vậy, nghe cậu nói thế, tôi cũng nhìn ra rồi. Tôi nói mà, sao nhóc con này lại khiến ngài Y nợ cậu ta ân tình, hóa ra là bám váy đàn bà!”
“Chắc chắn là nhóc con này dùng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt trái tim con gái ngài Y, bây giờ con gái ngài Y mới xin ngài Y giúp đỡ cậu ta!”
“Nhóc con này quả thật vô liêm sỉ!”
Phần lớn mọi người trong sảnh đều cùng chung suy nghĩ với cậu Lý.
Đổng sự Hồ cười nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, với tuổi tác của nhóc con này, sao có thể khiến ngài Y nợ cậu ta ân tình? Còn khiến cả đám Lôi nữ vương của Lĩnh Nam đến giúp cậu ta nữa!”
“Nếu như cậu ta trở thành rể hiền của ngài Y, vậy đám người Lôi nữ vương nhận sự nhờ vả của ngài Y, ra mặt giúp cậu ta cũng là điều dễ hiểu!”
Một đổng sự khác khinh thường cười khẩy: “Rể hiền cái gì chứ, không phải chỉ là một tên ăn bám thôi sao? Vốn cho rằng cậu ta bản lĩnh lắm, hóa ra chỉ có vậy!”
Ánh mắt ba con Nghiêm Đạo Minh nhìn Trình Kiêu cũng từ nghiêm túc biến thành khinh thường.
“Ầm ĩ cả buổi, hóa ra nhóc con này chỉ là một tên ăn bám!”
Nghiêm Thụy Văn cũng lộ ra vẻ mặt coi thường: “Hừ, một tên ăn bám cũng dám ngông cuồng trước mặt nhiều người chúng ta như vậy, lẽ nào lại có lý đó!”
“Chờ sau khi ngài Y rời đi, cậu ta chết chắc rồi!”
Ngay cả ánh mắt Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu cũng thay đổi.
Thậm chí Vương Đỗ Lan còn có chút đồng tình với Trình Kiêu, nhìn về phía Trình Kiêu, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Trình Kiêu, tôi rất biết ơn trợ giúp của cậu với tập đoàn Đông Vương. Nhưng cậu không cần phải làm đến vậy.”
Lâm Ngọc cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, vì giúp chúng tôi, cậu đã trả giá rất nhiều rồi!”
Trình Kiêu tỏ vẻ không biết phải nói gì hơn, anh biết chắc chắn mẹ và chị Lâm Ngọc tin lời bàn tán của những người kia, thật sự coi mình là kẻ ăn bám.
Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, về sau nhận nhau, danh tiếng lẫy lừng cả một đời Đại Đế Thương Sinh anh coi như mất sạch.