Trải qua chuyện đó, dưới cơn giận dữ Vương Đỗ Lan đã chủ động thoát ly khỏi nhà họ Vương.
Và tuyên bố với bên ngoài rằng không đội trời chung với Vương Kinh Long nữa!
Sau đó Vương Đỗ Lan và Trình Đông Hoa tổ chức lễ cưới.
Vương Kinh Long nói được làm được. Ngay ngày Trình Đông Hoa và Vương Đỗ Lan làm đám cưới, ông ta đã tuyên bố đuổi cổ Vương Đỗ Lan ra khỏi nhà họ Vương.
Tất cả người nhà họ Vương cùng với những người có quan hệ với nhà họ Vương đều phải coi Vương Đỗ Lan là mối nhục của nhà họ Vương, ai cũng không được liên lạc gì với Vương Đỗ Lan!
Nếu phát hiện sẽ coi đó là hành vi phản bội gia tộc, tội xử như Vương Đỗ Lan.
Vương Đỗ Lan và Trình Đông Hoa không tin nhà họ Vương có thể một tay che trời, vậy nên ngày tổ chức đám người họ đã đặt năm mươi bàn tiệc.
Nhưng Vương Đỗ Lan và Trình Đông Hoa ở khách sạn đợi cả ngày trời vẫn không có một khách khứa nào đến cả.
Trước sự uy hiếp của nhà họ Vương, lù là bạn thân của họ cũng chọn thỏa hiệp.
Một bữa tiệc hoành tráng như thế mà lại vắng ngắt, sự bất lực tuyệt vọng ấy đã thẩm thấu vào tận xương tủy của đôi vợ chồng mới cưới.
Tối hôm đó, hai người Trình Đông Hoa và Vương Đỗ Lan tựa sát nhau, họ biết từ giờ về sau chỉ có hai người họ nương tựa nhau mà sống.
Thậm chí còn phải đối mặt với sự chèn ép của nhà họ Vương.
Nhưng cảnh ngộ càng trái ngang càng dễ khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng đôi vợ chồng trẻ.
Trình Đông Hoa từ chối sự giúp đỡ trong âm thầm của ông cụ Lý Thế Thành rồi một thân một mình đến huyện Kê Minh. Ông bắt đầu với vị trí nhân viên nhà nước tầng thấp nhất, sau mười năm cần cù cẩn thận làm việc, ông lên nhậm chức Chủ tịch thị trấn.
Nhưng vì Trình Đông Hoa là người liêm khiết quật cường nên sau đó không thể tiến lên vị trí cao hơn được.
Vương Đỗ Lan thì lại đến đặc khu kinh tế thành phố Trung Châu.
Sau đó bà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng gây dựng nên tập đoàn Đông Vương.
Lấy một chữ trong tên của Trình Đông Hoa và họ của Vương Đỗ Lan để đặt tên cho tập đoàn là Đông Vương.
Trong lòng hai người đều giấu một cơn tức. Hai người họ muốn để cả người nhà họ Trình và nhà họ Vương thấy, dù không cần người nhà giúp đỡ thì họ vẫn có thể làm nên nghiệp lớn, khiến những kẻ ti tiện bỉ ôi giỏi nịnh hót của hai nhà đó mất mặt một phen.
Nhờ sự bùng nổ của ngành bất động sản mà hai năm qua tập đoàn Đông Vương đã bật lên và được gọi là ngôi sao mới trong làng bất động sản.
Tuy tập đoàn Đông Vương phát triển nhanh chóng, nhưng trong lòng Vương Đỗ Lan cứ có một cây gai khiến bà lúc nào cũng lo lắng.
Cây gai đó là sự chèn ép của nhà họ Vương.
Trước đây, có lẽ tập đoàn Đông Vương không đủ để thứ quái vật khổng lồ như nhà họ Vương để ý, nhưng hai năm qua tập đoàn Đông Vương phát triển quá nhanh, chắc chắn nhà họ Vương sẽ bắt đầu để ý đến.
Dù sao năm đó Vương Đỗ Lan cũng đã nói rằng, chỉ cần có cơ hội bà sẽ khiến Vương Kinh Long phải hối hận với quyết định năm đó!
Với tính cách của Vương Kinh Long thì sao mà thả cho tập đoàn Đông Vương lớn mạnh lên được?
Quả nhiên, người đứng sau trong vụ việc nhà họ Tống muốn hủy hoại tập đoàn Đông Vương chính là nhà họ Vương ở Thủ Đô!
Trình Kiêu thầm nghĩ, kiếp trước nhà họ Vương cũng không ra tay với mẹ mình nhanh như thế!
Không đúng!
Trình Kiêu bỗng nghĩ đến một vài chi tiết.
Kiếp trước, mỗi khi kẻ địch của tập đoàn Đông Vương ra tay, động cơ của bọn họ đều không hợp lí!
Giống như có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy bọn họ nhằm vào tập đoàn Đông Vương.
Kiếp trước, cả Vương Đỗ Lan lẫn Trình Kiêu đều không điều tra ra được.
Giờ vừa nghĩ là Trình Kiêu đã hiểu.
Kiếp trước, anh còn tưởng nhà họ Vương nể tình là con cháu trong nhà nên không đuổi tận giết tuyệt tập đoàn Đông Vương.
Hóa ra nhà họ Vương lại là người đứng sau sắp đặt mọi chuyện!
Thế thì sẽ không bị mang tiếng xấu là ép chết người nhà!
Đời này, có lẽ vì sự xuất hiện đầy bất ngờ của Trình Kiêu đã khiến kế hoạch của nhà họ Vương bị rối loạn, khiến nhà họ Tống không những không chèn ép tập đoàn Đông Vương được, trái lại còn khiến cho tiếng tăm của tập đoàn Đông Vương vượt mặt nhà họ Tống.
Cuối cùng nhà họ Vương cũng ngồi không yên nữa!
Sau khi hiểu rõ những chi tiết quan trọng này, ánh mắt Trình Kiêu tràn đầy lạnh lùng, cả người tản mát một luồng hơi lạnh.
"Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng ông ngoại à, ông lại ra tay thật!"
Lúc này, đột nhiên Trình Kiêu rất muốn giết đến tận nhà họ Vương ở Thủ Đô, nhưng Trình Kiêu biết, nhà họ Vương chính là quái vật khổng lồ ở thế giới này nên hiện tại anh chưa động đến họ được.
Bởi một khi động đến nhà họ Vương, anh sẽ bị chính phủ Á tộc toàn lực trả thù, mà đó là diều mà Trình Kiêu không muốn nhìn thấy.
Nếu có một ngày tu vi của Trình Kiêu có thể mạnh đến mức chống lại mọi công kích, khi đó Trình Kiêu sẽ không bao giờ sợ đông sợ tay như hôm nay nữa.
Sau khi xác nhận là nhà họ Vương ra tay, mặt mày Vương Đỗ Lan xám như trò tàn, dường như chỉ trong phút chốc cả người bà đã mất hết sức lực.
Phải nhờ Lâm Ngọc đỡ mới đứng đó được.
Cái người của nhà họ Vương đứng trên sân khấu, đầu hơi hếch lên, ánh mắt lướt qua mọi người trong sảnh chứa đầy khinh thường, rõ ràng là chẳng coi ai ở đây ra gì cả.
"Hôm nay Vương Viễn Dương tuân lệnh thanh lý môn hộ hủy diệt tập đoàn Đông Vương. Người cùng phe với tập đoàn Đông Vương chính là kẻ địch của nhà họ Vương tôi!"
Giọng nói của Vương Viễn Dương lạnh như băng, ông ta liếc nhìn mọi người với thái độ cao ngạo.
Cả sảnh lặng ngắt!
Chỉ còn tiếng thở nặng nề mà mọi người đang cố kìm nén!
Sắc mặt đám người Mã Tài và Tạ Thiên Hoa đều đầy nghiêm trọng.
Nhà họ Vương khác những gia tộc phổ thông như nhà họ Tống, đây là gia tộc đứng đầu trong tứ đại thế gia siêu cấp ở Thủ Đô!
Thậm chí đây còn là một gia tộc có thể chi phối những việc trọng đại của Á tộc!
Dù Trình Kiêu có là người mạnh mẽ hơn người, nhưng khi so với thứ quái vật khổng lồ như nhà họ Vương thì có vẻ anh còn yếu thế lắm.
Hơn nữa, chắc chắn trong tứ đại thế gia siêu cấp cũng có không ít người mạnh mẽ như Trình Kiêu!
Vả lại, dù Trình Kiêu có thể đánh thắng cao thủ của nhà họ Vương đi nữa nhưng anh có thể thẳng nổi mưa bom bão đạn sao?
Dù Trình Kiêu có là võ đạo tông sư trong truyền thuyết thì cũng chết chắc.
Lôi nữ vương cũng thầm nhíu mày, nét mặt giấu bên dưới mạng che đầy lo lắng.
Càng là người có thân phận như bà càng hiểu rõ tứ đại thế gia siêu cấp ở Thủ Đô mạnh mẽ đến mức nào!
Khi đối mặt với tứ đại thế gia, dù là người có thân phận như Lôi nữ vương cũng chỉ đành cúi đầu nghe theo!
Khi nghe đến tên tuổi nhà họ Vương, đám nhà giàu Lĩnh Nam chưa từng thấy Trình Kiêu thể hiện sức mạnh thần kì bỗng nảy lên suy nghĩ rút lui.
Ngay cả đám người Mã Tài và Tạ Thiên Hoa cũng đang lặng lẽ quan sát sắc mặt của Trình Kiêu.
Chỉ là sắc mặt Trình Kiêu vẫn rất lạnh nhạt, không thấy được là vui hay giận, không biết có con át chủ bài nào không?
Tạm thời đám ngươi Mã Tài chỉ đành đứng chờ xem.
Vương Viễn Dương lạnh lùng nhìn mọi người nhưng sắc mặt thì đã hơi tức giận: “Xem ra mọi người quyết định làm kẻ địch của nhà họ Vương tôi."
"Gia chủ nhà họ Tống, ông nhớ cho kĩ những người này. Hôm khác nhà họ Vương tôi sẽ phái người đến thăm hỏi từng người một!"
Tuy giọng Vương Viễn Dương không to nhưng trong lòng ai đấy cũng chấn động!
Một vài kẻ nhà giàu Lĩnh Nam không hẹn mà cùng lui về sau một bước.
Không phải bọn họ muốn rút lui, mà là họ sợ hãi trước tên tuổi của nhà họ Vương ở cách xa cả ngàn dặm!
Sắc mặt đám người Mã Tài và Tạ Thiên Hoa cũng đầy hoảng sợ, trong lòng thầm nảy lên ý định rút lui.
Ngay cả Lôi nữ vương cũng nhíu chặt mày.
Nếu để họ phải chọn giữa nhà họ Vương hoặc Trình Kiêu, có lẽ đại đa số đều quyết đoán chọn nhà họ Vương.
Vương Đỗ Lan biết sự khó xử của mọi người, bà cố nén sự tuyệt vọng trong lòng đi và nhìn về phía Trình Kiêu.
"Trình Kiêu, dù hôm nay có thế nào đi nữa thì tôi cũng xin cảm ơn những việc mà cậu đã làm cho tập đoàn Đông Vương!"
"Còn có những anh em bạn bè ở Lĩnh Nam nữa, Vương Đỗ Lan xin cảm ơn lòng tốt của mọi người!"
Nói rồi Vương Đỗ Lan cúi người cảm ơn đám người Lôi nữ vương.
Lần này mọi người không ngăn cản, nhưng sắc mặt ai nấy cũng hơi hổ thẹn!
Vương Đỗ Lan nói tiếp: “Nhà họ Vương rất mạnh, mọi người không thể chống lại được, vì thế mọi người đừng chôn cùng với tập đoàn Đông Vương tôi!"
"Chúng ta tạm biệt tại đây đi!" Nói xong, thái độ của Vương Đỗ Lan rất kiên quyết.
Không một ai lên tiếng, đám người Mã Tài, Tạ Thiên Hoa đều cúi đầu xuống.
Ánh mắt Lôi nữ vương cũng lóe lên sự bất lực, gương mặt bên dưới khăn che cũng hơi ảm đạm.
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu rồi mỉm cười: “Trình Kiêu, cảm ơn cậu nhé! Nếu có cơ hội, tôi mong mình còn có thể mời cậu làm vệ sĩ của tôi!"
Khi nói ra những lời này, suy nghĩ phải chết đã hiện lên trong ánh mắt Lâm Ngọc.