Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 262: Chương 262: Vũ lạc




Trình Kiêu xoay người nhìn Tống An Dân, sắc mặt anh hơi kỳ lạ.

Lâm Ngọc căng thẳng nhìn Trình Kiêu, nếu lúc trước cô ta chỉ tán thưởng võ công của Trình Kiêu, là hứng thú nhất thời.

Thì những gì Trình Kiêu làm bây giờ khiến cô cảm thấy khiếp sợ!

Thậm chí cô còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trình Kiêu.

Cô không hy vọng Trình Kiêu bị người khác cướp đi.

Trình Kiêu nhìn Tống An Dân, Tống An Dân cũng nhìn anh, hai người đều rất tự tin.

Sự tự tin của Trình Kiêu xuất phát từ thực lực mạnh mẽ, còn sự tự tin của Tống An Dân đến từ địa vị và quyền thế của nhà họ Tống.

Nhưng Trình Kiêu hiểu rõ Tống An Dân, còn Tống An Dân thì không hiểu rõ Trình Kiêu.

Biết người biết ta, về mặt này, Tống An Dân đã thua rồi.

Có điều Tống An Dân lại không phát hiện ra điều này, bây giờ anh ta rất tự tin chỉ cần anh ta ra giá, Trình Kiêu chắc chắn sẽ đầu quân cho anh ta.

Thật ra khi nãy Tống An Dân đã biết tên của Trình Kiêu rồi, nhưng anh ta cố ý hỏi như thế là muốn để Trình Kiêu tỏ thái độ.

Trình Kiêu nhìn Tống An Dân, anh cười nhạt, nói ra một lời khiến mọi người đều sửng sốt.

“Anh chưa đủ tư cách được biết tên của tôi đâu.”

Cậu Lý há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tên này dám sỉ nhục cậu Tống!”

“Điên rồi, đúng là điên rồi! Ngay cả cậu Tống cũng dám coi thường, tên ranh con này không sợ chết à?” Cậu Trần cũng kinh ngạc nói.

Nghiêm Thuỵ Văn sợ ngây người, anh ta cứ tưởng Trình Kiêu dám đánh anh ta và cậu Lý đã là ăn gan hùm mật gấu rồi. Bây giờ thậm chí tên ranh con này còn dám coi thường cả anh Tống, đúng là gan to tày trời!

“Tên ranh con, để tôi xem lần này cậu còn sống được không!”

Lâm Ngọc cũng hoảng hốt, nhưng trong lòng lại thầm thấy vui vẻ, Trình Kiêu là đang từ chối Tống An Dân sao?

Nhưng thái độ của Trình Kiêu quá gay gắt, đây rõ ràng là đang khiến Tống An Dân mất mặt, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như thế, sao Tống An Dân có thể bỏ qua được?

Có điều lần này, Lâm Ngọc lại không ngăn cản, cô ta đang thầm nghĩ phải làm sao mới có thể giữ Trình Kiêu lại.

Tống An Dân lộ vẻ lúng túng, nhưng chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất.

Sau đó, anh ta lại cười tao nhã: “Tôi không đủ tư cách được biết? Ha ha, có khí phách, cậu là người đầu tiên dám nói thế với tôi đấy!”

“Cậu đi đi!”

“Tôi tin không bao lâu nữa, cậu sẽ sẵn sàng nói tên của mình cho tôi.” Tống An Dân tự tin nói.

Ngày mai sẽ là hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, ngày mai, tập đoàn Đông Vương sẽ bị tiêu diệt. Đến lúc đó, Lâm Ngọc sẽ quỳ xuống cầu xin anh ta, mà Trình Kiêu là một vệ sĩ nho nhỏ, còn có thể làm được gì chứ?

Trên mặt Trình Kiêu không có chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại thấy khâm phục Tống An Dân, không ngờ anh ta vẫn có thể nhịn được.

Kiếp trước, anh thua cũng đúng lắm!

Trình Kiêu cũng đoán được có lẽ Tống An Dân đang đợi, đợi biến cố ngày mai. Cho nên hôm nay dù có chuyện gì, anh ta đều có thể không so đo.

Có điều đối diện với sức mạnh tuyệt đối, bất cứ mưu ma chước quỷ gì cũng chỉ là trò cười.

Trình Kiêu xoay người nhìn Lâm Ngọc: “Đi thôi!”

Lâm Ngọc thật sự thấy ngạc nhiên, như thế mà Tống An Dân vẫn có thể nhịn được.

“Cảm ơn cậu Tống!” Lâm Ngọc gật đầu với Tống An Dân.

Tống An Dân mỉm cười, nếu đến ngày mai, có lẽ Lâm Ngọc sẽ không nói cảm ơn anh ta nữa!

“Cô Lâm khách sáo quá, đi thong thả, tôi không tiện tiễn cô.”

“Đợi đã!”

Lâm Ngọc đang định dẫn Trình Kiêu rời đi thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ, giọng nói này rất êm tai.

Trình Kiêu xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc vest đen, để tóc ngắn trông khá già dặn, khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ta đang bước nhanh về phía anh.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, mấy tên con nhà giàu đều tỏ vẻ nghi ngờ, ngay cả Tống An Dân cũng ngạc nhiên nhìn cô ta.

Người phụ nữ này dẫn theo một cấp dưới đi tới trước mặt Trình Kiêu, thái độ khá kiêu kỳ.

“Cậu trai trẻ, kỹ thuật bắn cung của cậu ổn đấy!”

Trình Kiêu không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, anh đoán đối phương không thể nào chỉ khen anh một câu như thế.

Người phụ nữ tự giới thiệu: “Tôi là Vũ Lạc – một trong lục đại kim thoa của Lôi nữ vương Lĩnh Nam, muốn mời cậu gia nhập đội thể thao tỉnh Lĩnh Nam. Với thiên phú của cậu, nếu được huấn luyện chuyên nghiệp, chắc chắn có thể tỏa sáng trên lễ hội thể thao trong tương lai!”

“Không ngờ lại là lục đại kim thoa của Lôi nữ vương Lĩnh Nam!” Cậu Lý tỏ vẻ khiếp sợ.

Lĩnh Nam tiếp giáp với Trung Châu, dù Trung Châu là đặc khu kinh tế, nhưng vẫn còn thua kém tỉnh Lĩnh Nam khá nhiều.

Lôi nữ vương là bá chủ của Lĩnh Nam, còn nhà họ Tống là bá chủ của Trung Châu, nhưng so với Lôi nữ vương, nhà họ Tống không chỉ thua kém một bậc.

Hơn nữa mọi người cũng đều từng nghe nói đến tên kim thoa Vũ Lạc.

Vì trong lục đại kim thoa, Vũ Lạc là kim thoa duy nhất tham gia vào hoạt động chính trị.

Hơn nữa, Vũ Lạc tuổi còn trẻ, nhưng không cần dựa vào sự giúp đỡ của ai cũng đã thăng cấp lên làm chủ nhiệm phòng làm việc của thành phố Trung Châu.

Vị trí này là vị trí gần với Thị trưởng nhất, thậm chí có vài kiến nghị đều do cô ta đưa ra.

Nếu thêm một khoảng thời gian nữa, thậm chí Vũ Lạc có thể quản lý được cả một thành phố. Tính cả thế lực của Lôi nữ vương phía sau, thì kể cả nhà họ Tống cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng.

Dù là bây giờ, ngay cả ba của Tống An Dân là Tống Hoa An gặp Vũ Lạc cũng phải cúi đầu chào hỏi.

Lâm Ngọc cúi chào: “Thì ra là kim thoa Vũ Lạc, Lâm Ngọc của tập đoàn Đông Vương chào cô.”

“Ừ.” Vũ Lạc chỉ gật đầu coi như đáp lại.

Tống An Dân đi tới, dừng lại ở chỗ cách Vũ Lạc năm mét: “Tống An Dân của tập đoàn Hoa An xin chào kim thoa Vũ Lạc!”

“Cậu Tống khách sáo quá.” Vũ Lạc hờ hững đáp lời, dù Tống An Dân nói ra tên của tập đoàn Hoa An, nhưng thái độ của Vũ Lạc với anh ta vẫn rất lạnh nhạt.

Mấy người nhóm cậu Lý và cậu Trần cũng đều cúi người chào hỏi.

Có điều Vũ Lạc càng lạnh nhạt với bọn họ hơn, chỉ đáp một câu: “Chào mọi người!”

Nghiêm Thuỵ Văn ở một bên thầm thấy khiếp sợ: “Tên ranh con này đúng là gặp may, ngay cả kim thoa Vũ Lạc cũng xem trọng cậu ta!”

“Nhưng đây là một cơ hội để làm quen kim thoa Vũ Lạc! Nếu bỏ lỡ, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

Nghiêm Thuỵ Văn đảo mắt, đột nhiên chạy tới bên cạnh Lâm Ngọc và Trình Kiêu.

“Trợ lý Lâm, khó khăn lắm cô Vũ Lạc mới xem trọng vệ sĩ của cô, cô mau khuyên cậu ta đi!” Nghiêm Thuỵ Văn cười nói, nhìn Vũ Lạc bằng nét mặt nịnh bợ.

Sau đó, anh ta cúi người chào Vũ Lạc: “Chào kim thoa Vũ Lạc, tôi là con trai của Đổng sự Nghiêm Đạo Minh thuộc tập đoàn Đông Vương. Tôi tên Nghiêm Thuỵ Văn, ngưỡng mộ cô đã lâu!”

Thấy Vũ Lạc không quan tâm đến anh ta, Nghiêm Thuỵ Văn đảo mắt, nói tiếp: “Ba người chúng tôi đến cùng nhau.”

Lúc này Vũ Lạc mới chú ý đến anh ta: “Thì ra là cậu Nghiêm, nghe danh đã lâu!”

“Không dám không dám!” Nghiêm Thuỵ Văn càng tỏ vẻ khiêm tốn hơn.

Lâm Ngọc trừng Nghiêm Thuỵ Văn, mắng một câu: “Vô sỉ!”

Vũ Lạc nói với Trình Kiêu: “Chàng trai trẻ, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi?”

Trình Kiêu nhìn Vũ Lạc, lần trước chiến đấu với Thư Nam, trong lục đại kim thoa của Lôi nữ vương có bốn người tới, kim thoa Vũ Lạc này không có trong đó.

Có lẽ Vũ Lạc là người lo việc chính trị.

“Không có hứng thú.”

Nói xong, anh xoay người nhìn Lâm Ngọc: “Chị Lâm Ngọc, chúng ta đi thôi!”

Lâm Ngọc cau mày, dù bây giờ cô ta không nỡ để vệ sĩ có năng lực như Trình Kiêu rời đi, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, tốt hơn việc Trình Kiêu làm vệ sĩ cho người khác nhiều.

“Trình Kiêu, cậu không định suy xét lại sao? Đây là một cơ hội phát triển tốt với cậu đấy!”

Trình Kiêu cười nhạt: “Tôi đã nói rồi, không có hứng thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.