Taek Gi lầm bầm
bằng giọng tức tối, hoặc cũng có thể do anh đang chữa thẹn. Ji Hyeon cười khẩy
nhìn Hong Y một cách tự đắc, thấy vậy Hong Y liền giương nắm đấm lên.
“Ôi trời ơi, tôi
điên mất thôi, thật là! Trời đất ơi!”
Hong Y giơ nắm
đấm phụng phịu rồi bỏ đi, tự hồ để lại một vệt lửa đỏ phả ra từ phía sau người.
Thấy Hong Y bỏ đi, Ji Hyeon cười trong chiến thắng, song cô chợt nhận ra ánh
mắt của Taek Gi đang nhìn chằm chặp vào đôi chân cô.
“Ôi trời, gì thế
này?”
Ji Hyeon hạ chân
khỏi bậc cửa rồi đóng sầm cửa lại.
“Chuyện gì vậy,
ánh mắt đầy ham muốn? Ôi, thót tim quá.”
Trong phòng, Ji
Hyeon mặt nóng ran như đang bị kích động. Taek Gi ở bên ngoài cũng thở hổn hển,
tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ji Hyeon và Taek Gi đứng cách nhau một cánh
cửa, cứ thổn thức như vậy. Đoạn Taek Gi gọi Ji Hyeon.
“Ji Hyeon ơi.”
“Sao ạ?”
“Em có muốn đi
dạo không?”
“Đi dạo ạ? Ở, ở
đâu ạ?”
“Ở cuối làng có
chòi xay xát.”
Ji Hyeon giật
mình, mặt đỏ ửng.
“Chòi, chòi xay
xát ạ?”
“À, yên tâm, anh
không làm gì cả đâu.”
“Ai bảo, ai bảo
anh làm gì chứ?”
“Thế mới nói. Vì
tự dung anh muốn đi dạo thôi, chỉ hai đứa mình.”
“Chỉ có hai người
sao nhất định phải đến chòi xay xát… có thật là anh sẽ không làm gì không?”
“Không đâu mà,
chắc chắn đấy.”
Đến chòi xay xát
mà có thể nói là không làm gì cả sao, trong khi anh chàng đang ngứa ngáy chân
tay và mặt đỏ bừng lên thế kia!
Ji Hyeon ra vẻ
ngây thơ mở cửa bước ra ngoài, Taek Gi nhìn cô nở một nụ cười khá khiếm nhã.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Ji Hyeon và Taek
Gi cùng nhau rời khỏi nhà đi về phía chòi xay xát.
“Ngày xưa hình
như người ta còn giã gạo ở đó hay sao ấy. Em chưa đến lần nào nên muốn đến xem
thử.”
Ji Hyeon nói như
thể giải thích chính mình cũng không có ý gì khác.
“Hơn hai mươi năm
nay không dùng đến nó nữa rồi, kể từ khi có máy xay gạo. Vậy nên từ đó đến giờ
chẳng ai đến đây cả.”
“Khong ai đến ạ?”
“Hầu như vậy…
không có đèn, nên nhìn cũng không rõ lắm.”
Taek Gi nói bằng
một giọng nghiêm trọng.
Ôi trời ơi, không
có đèn, cũng không nhìn rõ thì rủ mình đến đó làm gì?
Ji Hyeon thấy
lòng mình hồi hộp khôn tả.
Anh chàng gian
xảo! Rõ ràng anh ta đang ham muốn, vậy mà tạo sao mình không thể ghét được là
thế nào?
Đi đến nơi gọi là
chòi xay xát, quả như lời Taek Gi nói, quanh đó không có ánh đèn, cũng chẳng có
gì cả, tối đến mức chỉ có thể lờ mờ nhận ra người đi bên mình.
“Tối quá em chẳng
thấy gì hết. Hay ban ngày mình quay lại sau có được không?”
Ji Hyeon nói một
cách dè dặt, Taek Gi liền nắm lấy tay cô.
“Ơ, anh làm sao thế.”
Tuy nơi này không có ánh đèn nhưng Ji Hyeon vẫn có thể nhận
thấy ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt trong mắt Taek Gi.
“Ji Hyeon à, anh
yêu em.”
“Em biết rồi.”
“Nào, một chút
thôi, mình vào trong kia một chút thôi được không?”
Taek Gi căng
thẳng, nói lắp ba lắp bắp.
“Ở đâu ạ?”
Biết rõ nhưng Ji Hyeon vẫn giả vờ hỏi lại.
“Mình vào trong
nhà xay một tí rồi ra ngay thôi…”
Taek Gi nói xong
liền nuốt nước bọt, Ji Hyeon cũng nuốt nước bọt theo.
“Có gì hay không
ạ?”
“Ji Hyeon à.”
Taek Gi kéo Ji
Hyeon ôm vào lòng. Ji Hyeon cảm nhận được trái tim của Taek Gi đang đập dồn dập,
mạnh mẽ như thể lồng ngực anh sắp nổ tung đến nơi. Thế rồi môi Ji Hyeon cũng
rướn lên đầy ham muốn.
“Sao anh lại như
thế…”
Ji Hyeon nói to,
nhưng Taek Gi vẫn xích môi lại gần.
“Ai đó bắt gặp
thì biết làm thế nào…”
“Chẳng có ai
đâu.”
Taek Gi thì thầm
rồi ngay lập tức, môi anh đã chạm vào môi Ji Hyeon.
“Tối om thế này
lại lôi nhau ra đây tình tự gì hử?”
Giọng của ai vậy
nhỉ?
Nghe có tiếng
người, cả Taek Gi và Ji Hyeon đều giật mình, vội buông nhau ra như chạm phải
lửa, hai người vội vội vàng vàng nấp vào bụi cỏ dại gần đó.
“Ôi giời, già cả
rồi còn ham hố gì nữa chứ.”
Giọng này nghe quen lắm!
“Già cả già kiếc cái gì. Mau lại đây đi nào!”
Là ông!
Ông và tất nhiên là cả bà đều xuất hiện.
“Hình như người ta bảo ở đây có nhiều chuột lắm.”
“Chuột chiếc gì chứ!”
“Người ta chẳng bảo đã từng thấy chuột đồng ở đây hay sao?”
“Làm gì có chuột. Bà vào đây đi nào!”
Ông lôi bà đi, còn bà theo ông vào chòi xay một cách bất đắc
dĩ. Thật đáng nể, ông và bà của chúng ta dấm dúi hẹn hò ở đây cơ đấy.
Ji Hyeon và Taek Gi ngẩn ngơ nhìn ông bà cướp mất địa bàn
hẹn hò lý tưởng, cả hai đều bưng miệng, bấm bụng cười.
“Đi thôi.”
Taek Gi kéo Ji Hyeon rời khỏi chòi xay. Ji Hyeon vừa đi vừa
bưng chặt miệng mà cười.
“Ôi, tức chết mất!”
Trên đường về, Taek Gi lầm bầm bực bội.
“Ngủ ngon nhé.”
Thấy Taek Gi chúc ngủ ngon, Ji Hyeon cũng chúc lại rồi về
phòng nằm, nhưng cô không sao ngủ được. Trước mặt Ji Hyeon vẫn hiện lên đôi mắt
cháy bỏng của Taek Gi ở chòi xay xát, cô vẫn còn cảm nhận được đôi tay mạnh mẽ
của Taek Gi khi ghì lấy bờ vai cô.
“A…”
Ji Hyeon thở dốc ra một hơi thì nghe thấy có tiếng mở cửa
đồng thời có tiếng nước giội ào ào. Ji Hyeon khẽ ngồi dậy, mở hé cửa phòng cỡ
ngón tay nhìn ra.
“Ôi!”
Ji Hyeon thốt lên khi nhìn thấy Taek Gi cởi trần ướt sũng
đang giội nước lạnh từ đầu xuống.
Một gáo nước, hai gáo nước.
“Ôi!”
Mỗi lần dội một gáo nước lạnh, Taek Gi lại la lên kinh dị.
“Ôi trời ơi!”
Ji Hyeon nhìn thấy cơ bụng săn chắc của Taek Gi, trong lòng
lại rạo rực.
“Nóng quá thể. Phải làm sao cho mát bây giờ?”
Taek Gi thở hổn hển, mặc cho nước chảy tong tong, cứ thế đi
về phòng.
Đóng cửa lại, Ji Hyeon thở hắt một hơi dài, trước mắt cô lại
chập chờn hình ảnh cơ bụng săn chắc của Taek Gi.
“Thích quá đi mất.”
Ji Hyeon chui vào trong chăn.
Có điều, rốt cuộc ở chòi xay xát đã xảy ra chuyện gì mà đến
tận nửa đêm ông mới về nhà.
Tối hôm sau.
“Ji Hyeon à?”
Từ ngoài cửa
phòng, Taek Gi gọi rất khẽ. Ji Hyeon mở cửa, Taek Gi liền ra hiệu im lặng và
rời khỏi phòng.
“Sao vậy anh?”
“Suỵt, em ra đây
mau lên.”
Mặc cho Ji Hyeon
co rúm người, Taek Gi vẫn nắm lấy tay cô kéo ra ngoài cổng.
“Mình đi đâu vậy
anh?”
“Đi hóng gió.”
“Vì ông ở nhà nên
anh mới nói nhỏ à?”
“Ừ.”
“Tối nay không
hiểu sao ông lại không sang nhà bà.”
“Chắc hai ông bà
lại cãi nhau rồi.”
“Lại cãi nhau ạ?”
Rốt cuộc những
người già cả có việc gì đáng để cãi nhau. Họ cãi nhau vì thấy một ngày trôi qua
dài quá hay sao? Ngày cưới đã ấn định rồi. Giờ cũng không còn trẻ trung để cãi
cọ vì những lý do trời ơi đất hỡi nữa.
“Nhưng mình đang
đi đâu đây?”
“Quãng dưới kia
có vườn dưa lê. Có cả chòi canh vườn nữa. Mình đến đó ngồi tâm sự với nhau một
lát.”
Chỉ tâm sự thôi
sao?
“Tối tăm thế này,
tâm sự chuyện gì chứ?”
“Thì cùng nói
chuyện vu vơ, hôm qua ở chòi xay xát mình đã không làm được… chuyện đó…”
“Không làm được
chuyện đó?”
Ji Hyeon đỏ mặt,
còn Taek Gi thì chộp lấy tay cô dắt đến vườn dưa lê.
Mặt trời đã lặn
từ lâu, lúc ra khỏi nhà đã hơn 7 giờ tối. Trời tối om om chẳng trông thấy gì mà
Taek Gi vẫn nhận ra được vườn dưa. Trong bóng tối, Ji Hyeon cố gắng nhìn thì
thấy những quả dưa vẫn chưa được thu hoạch hết.
Taek Gi dắt tay
Ji Hyeon kéo đến chòi canh, hai người cùng leo lên, ngồi nhìn ra bốn phía mênh
mông.
“Em muốn ăn dưa
không?”
“Thôi, em no rồi.
Nhưng đây là vườn của ai ạ?”
“Vườn nhà ông
Song ở dưới kia.”
“Dạo này người ta
vẫn ăn trộm dưa lê ạ? Bố em bảo ngày xưa người ta ăn trộm dưa hấu và dưa lê dữ
lắm.”
“Hồi xưa như vậy
chứ bây giờ ít lắm. Chỉ có mà rỗi hơi mới đi ăn trộm dưa.”
“Anh Taek Gi đã
thử chưa?”
“Ngày xưa anh
cũng từng đi trộm dưa với mấy đứa bạn.”
Ji Hyeon thò chân
xuống dưới chòi canh đung đưa, nhìn ra cánh đồng mênh mông gió mát, Taek Gi
ngồi nhích lại gần hơn một chút rồi đặt tay lên vai cô.
Anh đã bắt đầu
hành sự rồi sao?
Ji Hyeon chùn vai
lại như cảm thấy hơi bất tiện. Taek Gi vuốt nhẹ hai má cô với bàn tay điêu
luyện!
“Ji Hyeon ơi.”
Taek Gi ngồi
nhích lại, cất giọng gọi.
“Dạ?”
“Anh…”
“Sao ạ?”
Ji Hyeon biết
Taek Gi đang muốn làm gì, cô ngẩng mặt đón nhận làn môi của Taek Gi đang tiến
lại gần hơn. Hôm nay đôi môi nóng bỏng của Taek Gi rất man dại. Mọi cử chỉ của
anh đều man dại bởi trong ánh mắt anh chỉ có tình yêu dành cho Ji Hyeon.
“Anh Taek Gi…”
“Ji Hyeon à, hôm
nay em đẹp lắm…”
Taek Gi thì thầm
với một giọng ngọt ngào.
“Thật không ạ?
Anh Taek Gi cũng… rất đẹp.”
“Anh đẹp sao? Đẹp
như thế nào?”
“Như một con sư
tử… cuồng nhiệt.”
Khi ấy đôi môi
của Taek Gi hòa cùng làn gió nhẹ quện vào môi Ji Hyeon, đây chính là lúc Ji
Hyeon cảm thấy con tim mình đang trào dâng một niềm hưng phấn. Cô bấu lấy cổ áo
của Taek Gi như chộp bờm sư tử.
“Đứa nào đấy hử!”
Có tiếng thét
khàn khàn của ai đó vọng lên chòi canh. Taek Gi và Ji Hyeon giật mình hoảng sợ,
vội nấp xuống như thể đi ăn trộm bị người khác bắt gặp vậy. Chòi canh này bốn
phía trống không, không có chỗ trốn nên Taek Gi vội giấu Ji Hyeon vào trong
chòi, còn mình leo xuống trước.
“Cháu là Taek Gi
ạ.”
“Ai? Taek Gi?”
“Dạ.”
“Đêm hôm đến đây
làm gì?”
“Cháu ngồi hóng
gió một chút ạ.”
Taek Gi đã nói rõ
là tới hóng gió, lẽ ra ông chủ vườn dưa nên bỏ qua, nhưng ai ngờ ông ấy định
lên tận chòi canh.
“Lại còn đứa nào
nữa đây?”
Dường như đã
trông thấy Ji Hyeon lom khom ngồi đây từ trước nên ông Song hỏi.
“Dạ cháu chào
ông.”
Không còn cách
nào khác, Ji Hyeon đành ngồi dậy, leo xuống chòi canh và cất tiếng chào.
“Cô lúi húi làm
cái gì thế? Bắt sâu à?”
“Dạ đâu có, cháu
cúi xuống tìm đồng xu vừa đánh rơi ạ…”
“Thế cô là ai?”
“Cháu là cháu gái
ông Kim vườn nho ạ.”
“À, cô cháu gái
ông Kim à. Nhưng hai đứa mày làm gì ở đây đêm hôm khuya khoắt thế này?”
Ông Song nghiêm giọng hỏi.
“Dạ vì trời oi quá nên hai đứa cháu ra hóng gió thôi mà. Cô
ấy bảo chưa từng thấy vườn dưa lê bao giờ nên cháu dắt đi xem luôn…”
Taek Gi lúng túng bao biện.
“Đi xem vườn dưa thì đi ban ngày chứ sao lại đi ban đêm?”
Ông chủ vườn vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Vì hôm nay trăng thanh gió mát, chúng cháu ra ngoài cũng là
vì muốn ngắm trăng.”
Ji Hyeon vừa nói vừa cười gượng gạo thì ông chủ Song nói
giọng thẳng thừng.
“Ngày cuối tháng lấy đâu ra trăng để ngắm.”
Chết thật, hôm nay là ngày cuối tháng mà.
“Vả lại đi ngắm trăng mà sao váy áo lại cũn cỡn thế này?”
Ông Song vừa nhìn vào lung Ji Hyeon vừa hỏi.
“Dạ?”
Ji Hyeon giật mình nhìn lại thì thấy chiếc váy của cô bị
vướng vào cây thang lên chòi, đang tốc ngược lên phe phất.
“Trời ơi!”
Ji Hyeon kéo váy xuống phủi lại, rồi vội vàng cất lời.
“Tại váy cháu bị vướng vào cái thang…”
“Đi chỗ khác đi. Lớn rồi, đêm hôm làm bậy bạ, người lớn sẽ
nghĩ thế nào hả?”
“Không phải đâu ạ, do váy cháu bị vướng vào cái thang thôi
mà ông…”
“Ta đã bảo đi ngay là đi ngay cơ mà!”
Ji Hyeon rõ ràng không làm gì sai, giờ bỗng dưng lại bị hiểu
lầm, cô cảm thấy hết sức ấm ức. Ông Song nhìn Ji Hyeon và Taek Gi một lượt nữa
rồi hắng giọng bỏ ra khỏi vườn.
“Trời ơi, thật là! Thật mất mặt quá!”
Ji Hyeon nói như thể chết đến nơi, rồi bỏ chạy về trước.
“Điên mất thôi, thật là…”
Taek Gi thấy ngượng và bực bội vì luôn bị phá đám, tự nhủ
đêm nay lại phải giội thêm mấy gáo nước lạnh. Đoạn anh chàng rời khỏi vườn dưa
như thể chạy trốn.
“Yeon Hee à, tớ có chuyện muốn nói.”
“Cậu quay trở lại
Seoul rồi à?”
“Không, tớ vẫn ở
Kim Cheon.”
“Thế có chuyện gì
lo lắng à?”
Ji Hyeon vẫn cảm
thấy mơ hồ về cảm xúc của mình nên nhờ Yeon Hee khuyên nhủ cách xử lý. Tuy kinh
nghiệm tình trường của Yeon Hee chỉ là con số không, nhưng xét về lý thuyết thì
chẳng ai theo kịp được.
“Dĩ nhiên là có
rồi, chuyện con trai…”
“Có bồ rồi hả?”
“Bồ đâu mà bồ,
cậu cứ nghe tớ nói đã.”
“Có anh chàng nào
thế?”
Ji Hyeon kể lại
tỉ mỉ câu chuyện của cô và Taek Gi. Khi kể cũng có phần phóng đại như việc ăn
cháo mạch ở nhà lại được kể thành Taek Gi mang cháo ra tận đồng cho Ji Hyeon,
tuy nhiên Ji Hyeon đã cố hết sức để truyền đạt trọn vẹn sự tận tâm của Taek Gi.
“Chắc anh ta thật
lòng đấy, nếu lời cậu kể là sự thật.”
“Dĩ nhiên là tớ
nói thật rồi.”
“Vậy thì đúng là
thật lòng rồi. Cậu bảo anh ta là người Kim Cheon hả?”
“Ừ.”
“Anh ấy bao nhiêu
tuổi rồi?”
“Ba mươi mốt.”
“Cách nhau năm
tuổi…”
“Cách nhau nhiều
tuổi quá?”
“Dĩ nhiên không
phải vậy rồi. Anh ấy đẹp trai không?”
“Ừm… Ừ…”
Ban đầu Ji Hyeon
không thể tìm ra được điểm nào hấp dẫn ở con người Chang Taek Gi, nhưng về sau
càng nhìn cô càng thấy rõ con người anh hơn, và có vẻ Taek Gi trông cũng điển
trai.
“Ngủ rồi à?”
“Đã ngủ đâu!”
Ji Hyeon bỗng
giật mình.
“Sao lại giật
mình thế? Dạo này có bao nhiêu đôi, quen nhau ngày nào là ngủ luôn với nhau
ngày ấy.”
“Tớ thì chưa
đâu.”
“Thế đã hôn nhau
chưa?”
“…”
“Không trả lời
nghĩa là có rồi nhé.”
“Ừ thì hôn nhau
rồi. Nhưng tớ là người con gái đầu tiên anh ấy hôn đấy.”
“Cậu tin lời anh
ta thật sao? Cậu không ngốc đến vậy chứ?”
“Nghe tớ nói đã
nào.”
Ji Hyeon lại
thuật lại một cách chi tiết nụ hôn đầu của cô và Taek Gi.
“Rắc rối lắm.”
“Quả là quá sức
tưởng tượng. Ngần ấy tuổi rồi mà chưa hôn ai bao giờ.”
“Lúc ấy tớ cũng
không tin nhưng mặt anh ấy quả thực đỏ như đôi găng tay rửa bát ấy.”
“Chắc anh ta
không giả vờ đâu nhỉ?”
“Không giả vờ
đâu.”
“Nhưng cậu lo
lắng là lo lắng chuyện gì chứ?”
“Ừ thì… chắc
không đến nỗi nào đâu.”
“Không đến nỗi,
nhưng tốt đến mức nào?”
“Mẹ tớ bảo đàn
ông chỉ được mã ngoài thì cùng lắm ở với nhau được một hai năm, chỉ những người
giàu tình cảm, nói chuyện hợp ý mới có thể cùng đi đến cuối đời. Sống chung với
người chồng hợp tính lại thích nói chuyện với vợ là nhất rồi. Có điều sức khỏe
cũng là yếu tố quan trọng. Nhưng chưa ngủ với nhau thì đâu biết thế nào.”
“Bọn tớ chưa ngủ
với nhau đâu.”
“Vấn đề là ở chỗ
khi yêu thì ai cũng bảo sẽ đối xử tốt với mình. Nhưng một khi cưới rồi liền
quay ngoắt 180 độ, vậy nên nhiều khi có cảm giác bị lừa.”
“Hiện giờ thì anh
ấy rất tốt với tớ.”
“Chẳng qua, lúc
còn yêu nên mới vậy thôi, mà đã nghĩ đến chuyện lấy nhau rồi cơ đấy?”
“Ừm… tớ cũng chưa
biết nữa.”
“Phải nghĩ luôn
đi là vừa, cậu có muốn thử kiểm tra không?”
“Sao cơ?”
“Chị tớ chỉ cho
tớ cách này để biết xem sau khi cưới anh chàng đó có trở mặt với mình không?”
“Cách gì thế?”
“Tờ thì thấy cũng
không đáng tin lắm, nhưng chị tớ thì tin sái cổ đấy.”
“Nhưng cách gì
mới được chứ?”
“Cậu có kim chỉ
không, cậu lấy một đoạn chỉ chừng một gang tay, rồi xâu vào đầu cây kim, để kim
treo lủng lẳng trên sợi chỉ.”
“Ừ… sao nữa?”
“Để kim chỉ lên
trên cổ tay anh chàng rồi bảo anh ta nhắm mắt lại, nghĩ về điều mình đang muốn
biết. Như thế sẽ biết anh ta có trở mặt hay không.”
“Rồi sao nữa?”
“Nếu cây kim vẽ
ra một vòng tròn thì anh ta không thay đổi, còn nếu nó lắc sang hai bên thì 90%
anh ta sẽ trở mặt.”
“Cứ làm như gọi
hồn không bằng.”
“Thì cũng giống
như vậy, nhưng hồn ma không hiện lên đâu, dù gì cũng chỉ có cách này mới có thể
biết được thôi. Chị tớ cùng mấy người bạn của chị ấy đã thử làm rồi, bảo là
đúng 100% đấy.”
“Thật à?”
“Cậu làm thử đi.”
“Tớ biết rồi.”
“Làm xong nói cho
tớ kết quả nhé.”
“Giả dụ kết quả
là anh ta không trở mặt thì sao?”
“Vậy thì rõ ràng
anh ta là người đàng hoàng.”
“Đánh giá con
người ta thông qua cây kim thì thật đáng thương, nhưng kể ra cũng thú vị, tớ
phải làm thử ngay mới được.”
Ji Hyeon cúp điện
thoại, rồi lao ngay vào phòng Taek Gi.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Em vào được
không?”
“Ừ, vào đi.”
Taek Gi mở cửa
phòng.
“Sao em chưa ngủ?
Muốn xem tivi à?”
“Không, anh có
kim chỉ không?”
“Có. Em cần vá
quần áo à? Để đấy anh làm cho.”
“Không. Anh cứ
lấy cho em mượn đi.”
Ji Hyeon xỏ sợ
chỉ Taek Gi đưa vào cây kim rồi cắt đắt khoảng một gang tay như lời dặn của
Yeon Hee.
“Anh đưa cổ tay
đây.”
“Sao lại cần cổ tay anh?”
“Anh cứ đưa ra đi.”
Taek Gi chìa tay về phía Ji Hyeon.
“Anh nhắm mắt lại.”
“Nhắm mắt à?”
“Nhắm lại mau lên.”
Taek Gi nhắm mắt lại theo lời của Ji Hyeon, Ji Hyeon đặt cây
kim lên cổ tay anh sau đó cũng nhắm mắt lại và bắt đầu nghĩ về điều mình muốn
biết.
Chang Taek Gi sau này có trở mặt không, Chang Taek Gi sau
này có trở mặt không…
Ji Hyeon lẩm nhẩm khoảng mười lần, hồi hộp mở mắt ra thì
nhìn thấy cây kim đang đung đưa theo vòng tròn trên tay Taek Gi.
“Ôi trời ơi.”
“Em làm gì thế?”
“Không có gì đâu. Anh ngủ ngon nhé!”
Ji Hyeon định đứng dậy thì Taek Gi nhanh chóng bắt lấy tay
cô