“Vậy thôi sao, em
định đi luôn à?”
“Chứ sao nữa?”
“Ngồi lại đây một lúc đi.”
Taek Gi kéo Ji Hyeon lại nhưng Ji Hyeon vỗ nhẹ vào tay anh
chàng.
“Giờ em hơi bận. Xin lỗi anh nhé.”
Ji Hyeon nhanh chóng chạy về phòng, gọi điện cho Yeon Hee,
bỏ mặc Taek Gi ngẩn ngơ nuối tiếc.
“Yeon Hee ơi, hình tròn đấy.”
“Làm sao bây giờ?”
“Sao trăng cái gì. Chẳng phải điềm tốt à?”
“Không phải… Xin lỗi cậu, hồi nãy tớ thấy hơi kỳ nên gọi
điện hỏi lại chị tớ, hóa ra cách đó không phải dùng để kiểm tra xem đàn ông có
trở mặt hay không mà là để kiểm tra xem sinh con trai hay con gái.”
“Hả?”
“Xoay theo hình tròn là con trai, còn lắc sang hai bên là
con gái.”
Ji Hyeon chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cười trừ.
“Dù gì thì cũng là hình tròn, nên nếu hai người lấy nhau thì
sẽ sinh con trai đấy.”
“Tớ còn chưa biết liệu có cưới hay không đây, con trai con
gái gì chứ…”
“Tạm không bàn tới chuyện cưới xin, dù sao anh ta cũng là
người tốt đấy. Mặc dù tớ không ngờ cậu lại yêu một anh chàng ở nhà quê như vậy.
Nhưng người nhà quê thì có sao? Miễn người tốt là được rồi. Nghe cậu kể, tớ
đoán anh ta thực sự chân thành đấy.”
“Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa cơ.”
“Anh ấy bảo không lên Seoul
à? Đến chết cũng chỉ sống dưới quê?”
“Không phải chuyện đó.”
“Tên anh ấy hơi quê.”
“Tên hơi quê thì cũng có làm sao? Anh ấy tên gì?”
“Chang Taek Gi.”
“Ha ha ha ha…”
Yeon Hee cười phá lên.
“Đúng là hơi quê
thật. Nhưng cũng không đến nỗi. Vẫn còn đỡ hơn cái tên Im Ggeok Jeon. Đừng quá
quan trọng chuyện họ tên. Nhưng dù sao, cái tên Chang Taek Gi cũng buồn cười
nhỉ?”
Ji Hyeon và Yeon
Hee cùng cười khúc khích.
“Cậu nghĩ đến
chuyện lấy chồng chưa?”
“Chuyện ấy, vẫn
chưa. Càng ngày tớ càng nhận thấy anh ấy rất tốt, nhưng tớ vẫn băn khoăn không
biết có duy trì được tình trạng này đến lúc cưới nhau không.”
“Khi ở bên anh
ấy, cậu thấy run lắm phải không?”
“Trong lòng à? Ừ
thì… run lẩy bẩy lên ấy.”
Đó là sự thật.
Chỉ cần nắm tay Taek Gi, lòng Ji Hyeon đã xốn xang khó tả.
“Run lẩy bẩy cơ
à?”
“Ừ.”
“Thế còn khi
hôn?”
“Khi hôn cũng
thế, kể cả những lúc chạm phải ánh mắt nhau cũng thế.”
“Cậu yêu anh ấy
thật rồi.”
“Thật à?”
“Không yêu thật
thì sao mới nhìn ánh mắt người ta thôi cậu đã run bắn lên rồi?”
“Chẳng phải do
hai người tâm đầu ý hợp hay sao?”
“Hợp quá đi chứ.
Vậy cậu cứ thử nghĩ đến chuyện chia tay anh ấy đi. Khi cậu sống mà không gặp
anh ấy nữa, cậu có chịu đựng được không. Phải chọn một trong hai phương án để
trả lời nhé.”
“Vậy nhỡ không có
anh ấy tớ vẫn sống bình thường?”
“Thế thì không
phải tình yêu thực sự, nên đừng cưới.”
“Còn nếu tớ không
sống nổi?”
“Cậu hỏi gì thế?
Nếu đến mức ấy thì chứng tỏ tình yêu quá sâu đậm rồi, cưới luôn chứ còn gì. Mà
sao đột nhiên lại ra vẻ ngu ngơ thế nhỉ?”
“Tại lâu rồi tớ không
yêu ai nên hơi bối rối.”
“Tốt rồi, giờ cậu
cũng đã có người yêu rồi.”
“Thế cậu vẫn chưa
có ai à?”
“Vẫn chưa. Đừng
trêu tớ đấy. Tớ ngắt máy đây, điện thoại nóng bỏng rồi đây này.”
“Ok! Liên lạc sau
nhé!”
“À này này, liệu
anh chàng đó có vì thấy cậu được thừa kế vườn nho mà nảy lòng tham không?”
“Không có chuyện
đó đâu. Chắc chắn!”
“Có chứng cớ
không?”
“Ông vốn dĩ bảo
giao đất cho anh Taek Gi cơ. Nhưng anh ấy bảo sợ nhận được vườn rồi đâm ra lười
nhác, không làm ăn gì mà cũng không tìm được giống nho mới.”
“Anh ta là thánh
rồi?”
“Cũng có phần
đúng.”
“Nếu anh ta thật
sự như vậy thì…”
“Như vậy thì
sao?”
“Thì là người tốt
chứ sao. Ở đâu còn người như thế nữa chứ?”
Yeon Hee nói như
ganh tị, còn Ji Hyeon thì lâng lâng vui sướng.
Ji Hyeon cúp điện
thoại, thử nghĩ đến lúc cô không được gặp Taek Gi như lời Yeon Hee nói.
“Mình có sống
được không nhỉ?”
Không cần suy
nghĩ nhiều. Trước khi có khoảng thời gian vui vẻ cùng Taek Gi, hôm Taek Gi đi
đến phòng nghiên cứu ở Tae Gu, Ji Hyeon đã cảm thấy vô cùng trống trải và cô
đơn. Chưa yêu nhau mà đã như vậy, giờ đây không biết còn đến mức nào nữa. Nếu
không gặp Taek Gi, dù chưa nhớ nhung da diết đến mức chết đi sống lại, nhưng rõ
ràng trong Ji Hyeon có một khoảng trống rất lớn, khoảng trống để những cơn gió
thổi thốc vào trong khiến cô ghê lạnh.
“Nếu mình lấy anh
Taek Gi…”
Ji Hyeon bắt đầu
nghĩ đến cuộc sống hôn nhân ngọt ngào giữa cô và Taek Gi.
“Này, anh Teak Gi ơi.”
“Ừ.”
“Bố mẹ em sẽ xuống dự đám cưới của ông đấy.”
Taek Gi nhìn Ji Hyeon với vẻ mặt căng thẳng.
“Bố mẹ em xuống đây, em sẽ thưa chuyện đấy.”
“Em định nói chuyện gì?”
“Thì chuyện về anh.”
Nét mặt của Taek Gi còn nghiêm trọng hơn khi nãy.
“Ừ… nếu vậy thì… nếu vậy thì…”
“Dạ?”
Taek Gi nuốt nước bọt đánh ực.
“Em không làm được việc gì, kể cả việc nhà, cũng chẳng có tài
nấu nướng… con gái con đứa như thế mà vẫn có người yêu thì thật là…”
Ji Hyeon bỗng đỏ mặt thẹn thùng.
“Nhưng cô gái ấy vẫn có chút lòng tự tôn đấy chứ?”
“Vâng.”
“Vậy nên khi chàng trai quyết định cầu hôn cô…”
“Vâng.”
“Nhưng anh có ý định không…?”
Ji Hyeon dè dặt hỏi.
“Người con gái ấy…”
Taek Gi ngập ngừng nói, Ji Hyeon cảm thấy vô cùng căng
thẳng.
“Nếu anh cầu hôn, cô ấy có chấp nhận không?”
Nghe câu hỏi của Taek Gi, Ji Hyeon bẽn lẽn gật đầu. Taek Gi
lúng túng nhìn Ji Hyeon mỉm cười.
Ngày hôm sau.
Ji Hyeon đang thắc mắc không hiểu từ sáng sớm Taek Gi đã đi
đâu thì thấy anh trở về nhà.
“Anh đi đâu về thế?”
“Đi cùng anh ra vườn nho nhé!”
“Ngoài vườn giờ còn việc gì làm đâu.”
“Còn việc đấy.”
Ji Hyeon đi theo Taek Gi, leo lên xe tiến thẳng ra vườn nho.
“Anh vừa đi đâu về thế?”
“Anh có chút việc phải ra ngoài.”
“Lên phố ạ?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì không anh?”
“Bí mật.”
“Bí mật thật sao?”
Mặc Ji Hyeon hỏi như hờn dỗi, Taek Gi chỉ nói đến đây, không
nói thêm câu nào.
Vừa đến vườn nho, Taek Gi liền nắm lấy tay Ji Hyeon, kéo cô
vào sâu trong vườn.
“Mình chưa mang theo găng tay mà?”
“Không cần đâu.”
“Hôm nay phải làm gì? Rõ ràng hết việc rồi mà.”
“Còn một việc rất quan trọng.”
Taek Gi đưa Ji Hyeon vào sâu trong vườn, nơi có chiếc máy
cày đang đậu sẵn. Là chiếc máy Taek Gi vẫn thường dùng.
“Lại đây Ji Hyeon!”
Taek Gi bảo Ji Hyeon dừng lại trước máy cày.
“Anh muốn làm cho nó thật đẹp… nhưng khả năng của anh chỉ
đến vậy thôi.”
“Cái gì đẹp ạ?”
“Anh gắng làm theo một tiết mục trên tivi, nhưng không biết
em thích không?”
“Chẳng lẽ, anh đang định cầu hôn em?”
Ji Hyeon dè dặt hỏi, Taek Gi gật đầu. Sau đó anh ngượng
nghịu nhìn Ji Hyeon rồi bước đến khoang chứa của máy cày. Trong khoang chứa có
một bọc to. Taek Gi lúng túng xé toạc một góc giấy bọc, tức thời, hàng loạt quả
bóng bay xo nhau bay lên trời.
Ji Hyeon há hốc nhìn theo chùm bóng bay. Những quản bóng len
qua những khóm nho bay lên trời, những quả bóng bay lên từ khoang chứa của
chiếc máy cày cũ kỹ, những quả bóng lung linh tuyệt diệu trong mắt Ji Hyeon.
Đây là giây phút Ji Hyeon thấy cảm động hơn bao giờ hết.
Ji Hyeon đang nhìn chùm bóng với đôi mắt rưng rưng xúc động,
Taek Gi liền tiến đến gần nắm tay cô.
“Anh muốn sống cùng Ji Hyeon đến lúc chết.”
Taek Gi nhỏ giọng nói.
“Anh không có lời hoa mỹ hơn ạ?”
“Anh yêu em nhiều lắm. Anh yêu em.”
Giây phút tỏ tình này, mặt Taek Gi đỏ ửng, đỏ đến mức tím
tái.
“Chung sống cùng anh nhé! Hãy làm vợ anh, Ji Hyeon!”
“Vâng… Em sẽ sống cùng anh.”
Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi cười rạng rỡ, kéo Ji Hyeon vào
lòng.
“Anh yêu em.”
“Em yêu anh.”
Sau khi lời yêu đương cất cánh, họ bắt đầu trao nhau nụ hôn.
Trong khi lễ cưới của ông bà được diễn ra theo đúng nghi
thức, Ji Hyeon vẫn mải ngắm Taek Gi không chớp mắt. Taek Gi cũng nhìn Ji Hyeon
với ánh mắt như vậy. Chốc chốc, hai người lại nhìn nhau, trao cho nhau nụ cười
đầy ẩn ý.
Chú rể bước vào chỗ ngồi dành cho tân lang ở hướng Đông, sau
đó, họ nhà trai (những người thân cận hỗ trợ đám cưới) túm tụm lại bên cô dâu,
trải thảm trắng cho cô dâu tiến vào lễ đài. Chú rể từ phía Đông đi ra, cô dâu
từ phía Tây bước lại, cùng hướng về tờ bát tự niên canh đặt ở chính giữa. Vẻ
mặt đáng sợ của ông thường ngày giờ đây trông hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cứ tưởng bà đã già nên chắc trang điểm, chải chuốt thế nào
cũng không đẹp, ai ngờ, khi bà vận bộ quần áo rực rỡ cùng chiếc mũ truyền
thống, đính thêm hai miếng má hồng lên má, trông bà rực rỡ và đáng yêu đến mức
không thể tin được. Ông cũng chẳng kém gì bà. Chẳng biết ông mượn đồ ở đâu,
nhưng khi ông đội mũ ô sa, mặc áo bào, mang đai lung và đi hia, trông đẹp vô
cùng. Ánh mắt ông bắt gặp ánh mắt bà, đó là ánh mắt chân thành, âu yếm, không
hề thua kém thanh niên, nói đúng hơn, thanh niên cũng không thể so bì được.
Lễ kết hôn truyền thống của Hàn Quốc, cô dâu phải vái chú rể
hai lạy, chú rể vái trả một lạy, vái lạy như vậy hai lần, sau đó chú rể khum
tay chào cô dâu, rồi ai ngồi xuống chỗ người nấy. Nhà trai trao cho cô dâu, chú
rể mỗi người một chung rượu. Sau đó, nhà gái rót đầy rượu vào chung cho hai
người. Bà không nói lời nào, ngay cả người hay hằn học như ông, khi nâng chén
rượu lên, tay cũng run nhè nhẹ.
Người hưng phấn nhất khi ngồi xem lễ cưới của ông bà chính
là Ji Hyeon. Những cô gái khi đi dự lễ cưới thường hay mơ tưởng đến lễ cưới của
mình, có lẽ vì vậy Ji Hyeon thấy hồi hộp và xốn xang đến lạ.
Ở những đám cưới thông thường, chú rể mặc vest, còn cô dâu
mặc một bộ váy cưới hoặc rực rỡ hoặc trang nhã, quy trình cưới cũng rất đơn
giản, nhanh chóng kết thúc để tung hoa tìm ra người sẽ làm đám cưới tiếp theo.
Đám cưới hiện đại kết thúc trong huyên náo. Kiểu đám cưới này, Ji Hyeon đã đi
dự mấy lần. Khi đó cô thấy quy trình lễ cưới như vậy đã chuẩn mực lắm rồi.
Nhưng hôm nay khi được dự lễ cưới truyền thống của ông bà, Ji Hyeon mới thấy
được cảm giác háo hức thật sự mà ở lễ cưới kiểu Tây không thể nào tìm thấy
được. Cũng có thể do có anh chàng Taek Gi, một người đồng cảm âm thầm, sâu sắc
đang ở bên Ji Hyeon.
Bố mẹ sớm tinh mơ đã từ Seoul về đây tham dự lễ cưới. Ji
Hyeon liếc nhìn mẹ, thấy mẹ cũng đang xúc động theo dõi lễ cưới của ông giống
như cô. Biết đâu mẹ chẳng vừa xem vừa hồi tưởng lại cảnh bố mẹ cưới nhau.
Ji Hyeon thầm nhủ sau khi lễ cưới kết thúc, lúc ngồi riêng
với bố mẹ, cô sẽ thưa chuyện Taek Gi đã cầu hôn cô và cô đã nhận lời cầu hôn
đó.
“Vậy là chỉ còn đám cưới của Taek Gi và Hong Y nữa thôi.”
Tiếng ai đó vang lên. Ji Hyeon bỗng thấy tụt hết cảm xúc, cô
quay lại nhìn thì thấy Hong Y đang đứng ngay bên cạnh Taek Gi. Hong Y, cô gái
cũng yêu Taek Gi, nhưng chỉ được anh Taek Gi coi như em gái.
Khi lễ cưới bắt đầu thì không thấy Hong Y, có lẽ cô ta giờ
mới đến. Vừa đến Hong Y liền chộp lấy Taek Gi. Ji Hyeon đột nhiên thấy bực bội.
Ji Hyeon ấm ức nghĩ bụng: Anh ta là của tôi mà cô lại dám
làm thế hả?
Taek Gi đã nói chỉ coi Hong Y như em gái nhưng người lớn ở
các làng khác đều thừa nhận Hong Y và Taek Gi là một cặp trời sinh. Ji Hyeon
tức tối, mất hết hứng thú.
Gương mặt tươi cười như hoa của Ji Hyeon méo xệch đi từ lúc
nào. Ji Hyeon không cười nữa, Taek Gi cũng không cười nữa. Ji Hyeon ghét khi
thấy cảnh hai người đó cứ dính lại với nhau, cho nên lẳng lặng bỏ ra ngoài.
“Em đi đâu đấy?”
Taek Gi đuổi theo.
“Anh cứ vào đấy ngồi đi.”
“Em đừng đi mà.”
“Hong Y đến đấy.”
“Vậy nên em thấy không vui phải không?”
“Còn gì nữa… Em không thích.”
“Anh có để tâm
đến Hong Y đâu.”
“Đành là thế
nhưng Hong Y thích anh, những người lớn trong làng đều nghĩ hai người sẽ lấy
nhau…”
“Anh chỉ yêu em
thôi mà.”
“… Anh vào đi. Em mừng cho anh.”
“Em đừng bực tức như thế.”
“Em bực tức đấy. Em bực lắm.”
Taek Gi chìa tay, Ji Hyeon cười xòa định nắm lấy thì Hong Y
lại gọi vang”Anh ơi!” rồi chạy đến. Ji Hyeon ước gì suốt đời này không phải
nghe tiếng gọi của Hong Y.
“Anh à, anh đang
làm gì thế? Mình vào ăn thôi. Em đói rồi.”
Hong Y lôi Taek
Gi đi, như thể chẳng chịu để yên khi thấy Taek Gi ở bên Ji Hyeon.
“Em cũng vào đi
Ji Hyeon.”
Taek Gi định chăm
sóc Ji Hyeon, nhưng bố mẹ Ji Hyeon đã gọi cô lại.
“Ji Hyeon à!”
“Dạ, mẹ.”
Ji Hyeon nở nụ
cười méo xệch với Taek Gi rồi đi đến chỗ bố mẹ, vừa đi vừa ngoái lại nhìn thì
thấy Hong Y đang khoác tay Taek Gi quay vào đám cưới.
“Mất hết hứng,
nhìn thấy mà ghê!”
Ji Hyeon càu nhàu
với vẻ mặt bực bội.
Sau khi kết thúc
lễ cưới, các cụ cao tuổi trong làng tụ tập lại ở đình, những người còn lại trải
ra khắp nơi, Ji Hyeon và bố mẹ quay trở về nhà ông. Taek Gi bị Hong Y lôi đi
mất cho nên Ji Hyeon không thể bảo anh đi về cùng được.
“Ông đã quyết
định sống ở nhà bà, vậy cái nhà này làm thế nào nhỉ?”
Mẹ quay ra nhìn
ngôi nhà rồi hỏi.
“Anh Taek Gi vẫn
ở đó mà.”
“Taek Gi? Anh
chàng giúp việc ấy hả?”
“Anh ấy không
phải là người giúp việc đâu mẹ. Anh ấy cũng học đại học ra, đang nghiên cứu với
nhóm nghiên cứu sinh của trường đại học đấy.”
“Nghiên cứu cái
gì?”
“Nghiên cứu tạo
ra giống nho mới, rồi tạo ra phân bón tự nhiên. Ông đã bảo phải dành ra một
phần vườn nho để quyên tặng trường đại học.”
“Thế à? Dành ra
bao nhiêu?”
“Thì dành ra một
khoảng đủ để làm thí nghiệm.”
“Có nhiều không?”
“Chắc là vừa vừa
thôi.”
“Thế không phải
là con được lấy hết à?”
“Mẹ đừng nói như
vậy mà. Nghe kỳ cục lắm.”
Thấy Ji Hyeon nói
có vẻ hơi phật ý nên mẹ cô tiu nghỉu đáp:”Mẹ biết rồi.”
“Ông vẫn làm việc
tốt chứ?”
Nghe bố hỏi, Ji
Hyeon trả lời:”Vâng.”
“Thế ông không
nói gì à?”
“Nói gì ạ?”
“Nói khi nào cho
đất.”
“À? Việc này?
Việc này, vẫn chưa…”
“Có khi nào ông
đổi ý cho cháu của bà ấy không đấy?”
“Không có chuyện
đó đâu mẹ. Ông đã hứa cho con thì sẽ cho con thôi. Với lại ông cũng bảo
phải làm vườn trong hai năm mà. Vả lại…”
Ji Hyeon định kể chuyện Taek Gi thì mẹ đã cắt ngang lời cô.
“Phòng của anh chàng giúp việc ở đâu?”
“Mẹ đừng gọi anh ấy là người giúp việc. Anh ấy tên là Taek Gi.”
Ji Hyeon thấy mẹ
gọi Taek Gi là người giúp việc nghe không lọt tai, nên phản ứng lại.
“Ở đối diện phòng
ông ạ.”
“Cách xa phòng
con phải không?”
“Dạ.”
“May quá.”
“Sao ạ?”
“Thì anh ta là
trai chưa vợ mà.”
“Như vậy có sao
đâu ạ?”
“Đàn ông trai
tráng ở quê không lấy được vợ, nhỡ có ý đồ xấu với con thì sao.”
“Mẹ đừng xem
thường đàn ông dưới quê như thế. Đàn ông dưới quê bây giờ sử dụng cả Internet,
thứ gì cũng biết, còn thông minh hơn khối người thành phố ấy chứ. Làm nông cũng
rất khoa học nữa.”
Thấy Ji Hyeon
nghiêm túc giãi bày, bố mẹ nhìn cô thắc mắc, không hiểu sao hôm nay con bé lại
nói năng như thế.
“Con với anh
chàng Taek Gi ấy có chuyện gì rồi hả?”
“Chuyện gì đâu
ạ?”
“Sao con cứ bênh
nó chằm chặp như thế?”
“Không phải con
bênh, mà tại mẹ không biết rõ mà cứ phán lung tung… Nhưng thật ra, mẹ ơi chuyện
là thế này…”
“Dù nó có thông
minh hơn người thành phố hay không thì nó cũng ở đây làm nông suốt đời, con gái
nhà ai mà thèm lấy nó chứ?”
Mẹ lại tiếp tục
ngắt lời Ji Hyeon.
“Ở quê cũng không
quá tệ đâu mẹ ạ. Vẫn đầy đủ tiện nghi mà.”
“Ôi trời ơi, nghe
con nó kìa! Hay chưa? Mình à, mình nghe con nó nói kìa!”
“Ban nãy tôi thấy
thằng Taek Gi cũng được lắm đấy.”
“Được là được thế
nào, ông muốn gả con Ji Hyeon nhà mình về quê thật đấy à? Thật hết chịu nổi!”
Thế là rõ, mẹ Ji
Hyeon không hề có mảy may ý định gả cô cho người ở quê. Có nói với mẹ rằng cô
sẽ lấy Taek Gi thì mẹ cũng coi đó là chuyện ngớ ngẩn thôi.
“Không phải vậy
đâu, nhưng mà…”
“Lẽ nào giữa con
và anh chàng Taek Gi kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mẹ Ji Hyeon hỏi
dò.
“Có chuyện gì đâu,
mẹ thật là…”
“Con nó bảo học
việc làm vườn với anh ta mà. Chắc nảy sinh tình cảm rồi.”
Lần này đến lượt
bố tham gia câu chuyện.
“Nếu chỉ là tình
bạn đơn thuần thì không sao, nhưng đừng có để biến tướng thành tình cảm khác
đấy. Con định làm vườn suốt đời à? Con muốn phá vỡ mọi mơ ước thì cứ thế đi!”
Ji Hyeon hoàn
toàn không ngờ mẹ lại phản ứng như vậy. Mẹ đã có định kiến về đàn ông ở quê thì
cô không thể mang chuyện giữa cô và Taek Gi ra nói ngay được. Thật chẳng dễ gì
để nói với người mẹ cương quyết của cô rằng cô đã đồng ý lấy Taek Gi. Ji Hyeon
nghĩ bụng khoan hẵng nói, đợi lát nữa đến bữa tối, cô sẽ từ từ thưa chuyện sau.
“Khi nào bố mẹ
về?”
“Tối nay phải về
rồi.”
“Hay bố mẹ ngủ
lại mai hẵng về.”
“Phải về luôn,
còn cơm nước cho cậu ấm nữa.”
“Nó lớn rồi mà.”
“Đàn ông con trai
đến già vẫn như con nít thôi. Không tự nấu ăn được đâu.”
“Vậy bố mẹ ăn tối
đã rồi về nhé?”
“Vậy vườn nho đâu
cho bố mẹ đi xem cái nào?”
“Xa lắm. Bố mẹ đi
bộ được không?”
“Mất bao lâu đâu.
Mẹ đã bảo đến xem là phải xem.”
Ji Hyeon đưa bố
mẹ ra vườn nho, hai người vẫn đang nóng lòng không biết lúc nào ông mới giao
lại vườn nho cho con mình. Đến nơi, Ji Hyeon lại phải nghe thêm một tràng những
lời cằn nhằn của mẹ.
“Ôi trời ơi, vườn
này rộng bao nhiêu hecta đây? Mênh mông bát ngát chưa này. Lúc về phải ghé qua
mấy trung tâm bất động sản xem giá cả thị trường thế nào?”
Mẹ làm náo động
cả vườn nho với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Mình à, chúng ta
đổi đời rồi!”
“Rộng quá nhỉ.”
Lúc này mà nói
cho bố mẹ biết chuyện ông đã cho đất rồi, chắc hai người sướng phát điên lên
mất.
Ji Hyeon mang cảm
giác ngột ngạt cùng bố mẹ quay về nhà thì thấy Hong Y đang đợi trước cửa. Vẻ
mặt Hong Y đằng đằng sát khí.
“Cô Hong Y.”
“Cô ra đây nói
chuyện với tôi một lát.”
Hong Y gằn giọng
nói.
“Có chuyện gì
thế?”
“Sao cô lại có
thể hành động như thế hả!”
Hong Y hét toáng
lên.
“Hành động, hành
động gì cơ chứ? Cô đang nói gì thế hả?”
“Ngay từ đầu tôi
đã thấy cô có cử chỉ kỳ lại rồi, nhưng tôi không thể diễn tả nổi. Nhưng đó là
cách cô mồi chài đấy hả?”
“Cô này là ai
thế? Cô ta đang nói gì thế?”
Mẹ Ji Hyeon kinh
ngạc nhìn Hong Y và hỏi.
“Thật không thể
chịu nổi cô nữa. Cô mồi chài anh Taek Gi hiền lành một cách lả lơi thế đấy hả?
Cô đã mồi chài anh Taek Gi bằng những cách nào hả? Tôi hỏi cô đã mồi chài anh
Taek Gi bằng những cách nào?”
Hong Y truy hỏi
với hơi nóng bốc lên đỉnh đầu.
“Cô bảo con tôi
quyến rũ Taek Gi sao? Lả lơi sao? Ji Hyeon, cô ta nói gì thế?”
“Mẹ à, mẹ vào nhà
đi. Sao, cô bảo tôi quyến rũ Taek Gi thế nào?”
“Anh Taek Gi là
người sẽ kết hôn cùng tôi. Đó là mối quan hệ người trong làng đều biết cả. Thế
mà cô lại chen ngang vào, rồi cướp bạn trai của tôi là sao hả? Tôi hỏi cô rốt
cuộc đã mồi chài bằng cách nào mà anh Taek Gi lại nói là đang yêu cô!”
Hong Y gân cổ lên
hét.
“Cô nói thử xem!
Cô mồi chài kiểu gì? Tôi biết anh Taek Gi mà, anh ấy là người đàng hoàng, cho
nên không thể bị hạ gục trước loại con gái như cô đâu. Cô đã mồi chài thế nào
vậy hả? Cô đã dụ anh ấy thế nào? Lần trước tôi còn thấy cô khoe cả đùi ra cơ
mà.”
“Không phải thế,
nghe này, cô Hong Y.”
“Cô khoe đùi chưa
đủ nên nằm lăn ra đấy phải không?”
“Tôi nằm lăn ra
à? Cô ăn nói thế mà nghe được à?”
“Cô suốt ngày qua
ngồi phòng anh ấy. Con gái con đứa chẳng biết xấu hổ!”
“Thế thì sao?”
“Trời đất ơi, cô
ta nói gì thế? Tại sao con lại vào phòng của tên giúp việc đó?”
“Làm ơn đừng gọi
anh ấy là tên giúp việc được không!”
Ji Hyeon và Hong
Y đồng thanh hét.
“Không mồi chài
mà lại cướp được bạn trai của người khác à! Ông bảo giao đất cho cô là cô tối
tăm mặt mũi à? Cô tưởng hễ khoe chân khoe đùi ra, bạn trai của người khác hay
ai đi nữa cũng đều mê mẩn cả sao!”
“Làm sao, cái con
ranh này sao lại côn đồ thế hả!”
Ji Hyeon không
chịu được nữa, hét toáng lên. Không ngờ những lời nói của mình đã khiến Ji
Hyeon nổi khùng, Hong Y lần khân lùi một bước.
“Cô bảo tôi cướp bạn
trai của cô hả? Vậy sao anh Taek Gi lại bảo tôi anh ấy chưa hề coi cô là bạn
gái?”
“Cô nói gì thế?”
Nét mặt của Hong
Y tái đi.
“Tôi chẳng mồi
chài anh Taek Gi bao giờ, mà ngược lại chính anh ấy đã hôn tôi trước. Và người
bày tỏ tình cảm trước không phải tôi mà chính là Chang Taek Gi. Chính anh Taek
Gi đã cầu hôn tôi luôn rồi đấy!”
“Cô, cô nói gì
cơ? Hôn…, hôn… cầu hôn nữa á?”
“Cô đã không biết
gì mà lại đến đây lớn tiếng sao!”
“Hai người hôn
nhau rồi ư? Cầu hôn rồi ư? Anh ấy cầu hôn cô ư?”
“Đúng thế, cầu
hôn rồi!”
Khoảnh khắc này,
Hong Y như muốn đổ sụp xuống. Khi ấy Taek Gi quay trở về, ngay lập tức, Ji
Hyeon và Hong Y cùng lúc quay lại nhìn anh.
“Anh à, anh đã
hôn cô ta rồi ư? Anh đã cầu hôn rồi ư? Anh thật sự đã cầu hôn rồi sao?”
Hong Y hỏi như
sắp phát khóc lên.
“Khi nãy anh đã
nói rõ rồi mà.”
“Anh chỉ nói là
anh thích cô ta thôi mà!”
“Hong Y à, nói
chuyện sau được không?”
“Anh nói xem cô
ta có gì tốt đẹp chứ? Cô ta mồi chài anh bằng cách nào chứ?”
“Hong Y, đừng có
ăn nói như thế. Nghe chẳng hay ho chút nào.”
“Anh có phải típ đàn ông thích loại phụ nữ này đâu. Em không
biết cô ta mồi chài anh bằng cách nào, nhưng em thừa hiểu! Anh bình tâm suy
nghĩ lại được không?”
“Đừng nói lung tung thế, Hong Y!”
Taek Gi tức giận mắng, Hong Y nhìn Taek Gi như không tin vào
tai mình.
“Ai cầu hôn con
hả? Ai? Là thằng nhóc kia cầu hôn con đấy hả?”
Mẹ Ji Hyeon đưa
mắt nhìn Taek Gi.
“Dạ, con chào mẹ.
Con là Taek Gi…”
“Mẹ? Ối giời ơi!”
Mẹ xông ngay đến
chỗ Taek Gi.
“Này, thằng ranh
này, mày mồi chài con gái người ta kiểu gì đấy hả!”
Mẹ Ji Hyeon túm
lấy một nhúm tóc trên đầu Taek Gi rồi vừa giật vừa lắc.
“Anh ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mình ơi!”
Ji Hyeon và bố
cùng nhào đến bên mẹ, còn Hong Y thì lao đến bên Taek Gi để cố gắng ngăn và gỡ
hai người họ ra. Nhưng mẹ Ji Hyeon không chịu thả nhúm tóc của Taek Gi.
“Cậu đã làm gì
con gái tôi rồi hả? Cái thằng xấu xa này!”
“Mẹ!”
“Thôi đi, mình
ơi!”
Mặc Ji Hyeon và
bố cô khuyên nhủ, mẹ cô vẫn tấn công tới tấp. Nếu cứ tiếp tục thế này, đầu Taek
Gi sẽ hói mất.
“Mẹ ơi! Con yêu
anh Taek Gi mà mẹ!”
Khi Ji Hyeon hét
tướng lên, giọng vang lên tận mái nhà thì mẹ cô dừng tay lại, trân trân nhìn Ji
Hyeon. Bố Ji Hyeon, Hong Y và cả Taek Gi đều đổ dồn ánh mắt về phía Ji Hyeon.
“Con nói gì?”
“Con yêu anh Taek
Gi. Mẹ đừng làm thế với anh ấy!”
Ji Hyeon gỡ tay
mẹ còn đang nắm đầu Taek Gi ra.
“Mẹ đừng đối xử
với anh Taek Gi như vậy nữa. Con sẽ lấy anh ấy.”
Ji Hyeon vừa nói vừa đứng ra che chắn cho Taek Gi.
“Con, con…”
Mẹ nhìn Ji Hyeon, tức không nói nổi ra lời, còn Taek Gi thì
quỳ xuống trước mặt bố mẹ Ji Hyeon.
“Con yêu Ji Hyeon thật ạ, thưa bố mẹ!”
“Cái, cái gì…”
Mẹ Ji Hyeon chết lặng người, huyết áp vụt tăng. Hong Y thì
òa khóc nức nở bỏ chạy ra ngoài.
“Ôi, trời đất ơi.”
Mẹ Ji Hyeon ngồi phịch xuống chõng.
Ji Hyeon van xin chán chê, nhưng mẹ cô cứ lặng người đi chẳng
nói chẳng rằng. Lúc này bố Ji Hyeon gọi cô ra ngoài. Bố Ji Hyeon nghe lời thú
nhận của con gái rằng cô đã yêu anh chàng nhà quê Chang Taek Gi, ban đầu cũng
phản đối, nhưng nếu nói lại tử tế với ông, chắc cũng không đến nỗi tuyệt vọng.
“Bố cũng là người nhà quê đấy.”
“…”
“Nhưng bố chuyển lên sống ở thành phố rồi mới sinh bọn con,
nên không thể nói bố là người nhà quê được.”
“…”
“Con yêu anh ta nhiều lắm sao?”
“Vâng, nhiều lắm ạ.”
“Con đã đồng ý lấy người ta thật à?”
“Vâng.”
“Nói thử bố xem thằng ấy là người thế nào?”
“Tốt bố ạ, anh Taek Gi ấy. Anh ấy là người rất tốt.”
“Mẹ con phản ứng như thế không phải vì nghĩ Taek Gi là người
xấu đâu.”
“Con biết ạ.”
“Bố mẹ nào cũng đều suy nghĩ như vậy thôi. Ai cũng muốn con
gái mình được sống sung sướng, không phải chịu cực khổ. Con gái thì càng phải
được như thế.”
“Con hiểu ạ.”
“Ở Seoul con có thể kiếm được nhiều người tốt hơn mà.”
“Con cũng biết điều đó. Nhưng mà bố à, anh Taek Gi tôt lắm,
tốt vô cùng. Con yêu anh ấy không phải vì anh ấy tốt ở mặt này mặt nọ, mà tự nhiên
yêu thôi ạ, rất tự nhiên.”
Ji Hyeon nói xong, bố cô nhìn cô chằm chặp.
“Con yêu tự nhiên
à?”
“Dạ, tình yêu đến
rất tự nhiên bố ạ. Tự nhiên… con thấy thật biết ơn vì đã có anh ấy ở bên.”
Nghe Ji Hyeon nói,
bố cô im lặng thở dài rồi nở một nụ cười.
“Mẹ con cũng
thế.”
“Sao ạ?”
“Ý bố là mẹ con
cũng đã yêu bố như thế. Con đã nghe kể rồi mà? Ông bà ngoại cũng không đồng ý
cho mẹ con lấy bố.”
“Dạ.”
“Bên ngoại con là
gia đình giàu có mà khi ấy bố lại chưa có công ăn việc làm.”
“…”
“Có người đàn ông
điều kiện tốt hơn bố rất nhiều đã ngỏ lời muốn lấy mẹ con. Mẹ con mà lấy người
đó chắc giờ đã được sống sung sướng rồi. Nghe đâu anh ta là bác sỹ? Đúng rồi,
bác sỹ. Thế mà mẹ con lại từ chối để lấy bố. Rồi nói rằng vì tự nhiên thấy yêu
bố. So với chằng bác sỹ kia, bố chẳng có gì hơn.”
“…”
“Mẹ con, tuy
không nói ra nhưng bố biết mẹ từng hối hận vì đã không lấy ông bác sỹ ấy. Vậy
nên khi nghe con bảo là yêu thằng Taek Gi thì bà ấy đã mất bình tĩnh. Rồi con
cũng khổ như mẹ con thôi.”
“Còn đất mà bố.
Chẳng có gì vất vả đâu.”
“Phải nhận đất
rồi mới biết được.”
“Con… con nhận
rồi, bố ạ.”
“Hử?”
Hai ngày trước,
Taek Gi đã chuẩn bị giấy tờ xong xuôi, phần đất vườn 30 hecta của ông đã trở
thành đất của Ji Hyeon. Bây giờ chỉ còn chờ đến ngày đi nộp thuế là hoàn tất.
“Đã nhận rồi à?”
“Vâng ạ, ông cho
con rồi. Nhưng bố ơi, con không muốn bán vườn rồi rời khỏi đây đâu. Nho ở đây
ngon lắm. Giống nho mới cũng sắp được cho nhân giống, mang đi xuất khẩu rồi. Dù
con không bán đất cũng vẫn có thể kiếm được bội tiền. Rồi con sẽ mua một căn nhà
to cho bố mẹ. Con cũng sẽ làm cho bố mẹ được nở mày nở mặt khi họp lớp. Con
không muốn bán đất đâu, bố ạ.”
“Vì thằng Taek Gi
phải không?”
“Bảo không thì
cũng không phải. Nhưng con đã hiểu vì sao ông bắt con phải đến đây làm vườn thử
một hai năm rồi. Mới có mấy tháng thôi nhưng con đã thấy được thành quả của
việc lao động vất vả. Con tiếc lắm. Bán đi không đáng đâu.”
“Con có thể sống
ở đây à?”
“Con đã ở đây
những ba tháng rồi mà. Con muốn thử làm như thế.”
Bố Ji Hyeon nắm lấy tay con mình. Ji Hyeon nhìn lên thì thấy
mắt bố đã ướt.
“Bố ơi, bố không đồng ý ạ?”
“Không, không phải đâu.”
Bố Ji Hyeon lắc đầu.
“Bố đã bị mảnh đất làm cho mờ mắt, bắt đứa con gái phải
xuống đây dù nó không muốn thế. Thế rồi bố cứ canh cánh trong lòng, không biết
khi nào mới có được đất. Giờ bố biết bố sai rồi.”
“Bố có sai gì đâu ạ?”
“Bố không biết con gái bố đã trưởng thành rồi.”
“Bố ơi…”
“Bố cứ tưởng con còn trẻ con, vậy mà… con đã đến tuổi lấy
chồng rồi đấy. Bố nghĩ đến chuyện con gái bố mới đó mà đã đến lúc đi lấy chồng
rồi nên bố xúc động. Tưởng như mới cách đây vài ngày thôi, con còn nằm gọn
trong vòng tay bố.”
“…”
Ji Hyeon rơm rớm nước mắt.
“Tuy bố không tạo dựng được cho mẹ con con một cuộc sống
sung túc, nhưng dù sao cả cuộc đời này bố đã sống mà chỉ biết có mình mẹ con mà
thôi. Taek Gi chắc nó cũng sẽ như thế. Thế là đủ rồi con ạ. Dù tiền bạc không
dư giả, nhưng được như vậy cũng là tốt lắm rồi.”
“Tiền bạc không thiếu đâu bố ạ. Con còn đất mà.”
Nghe Ji Hyeon nói, bố cô cười, lau nước mắt.
“Đúng rồi, con gái tôi có phúc quá nên vừa có tiền lại vừa
gặp được người đàn ông tốt.”
“Bố này…”
“Dù vậy nhưng không được cưới liền đâu nhé. Ít nhất cũng
phải đợi một năm, à không, phải sau hai năm tìm hiểu rồi mới được cưới nghe
chưa?”
“Bố này, lấy chồng mà cũng có điều kiện như vậy à? Thế thì
việc bán đất với việc lấy chồng có gì khác nhau đâu.”
Nghe Ji Hyeon nói, bố bật cười. Tiếng cười của bố cô giòn
tan, vang vọng một miền quê.