Sự việc rồi cũng diễn ra như vậy.
Ngày ông cưới, nhờ có việc Hong Y tìm đến mà Ji Hyeon dù
chưa công khai chuyện cô muốn kết hôn với Taek Gi thì sự thật ấy đã bay khắp cả
làng chỉ trong nháy mắt. Xuất phát điểm đầu tiên của tin đồn chính là từ Hong Y
và mẹ cô ta, người lắng nghe con mình thuật lại sau đó tung tin ra khắp bốn
phương tám hướng. Tin đồn bay vào tận phòng tân hôn của ông bà. Ông bà cũng vì
thế không tận hưởng đêm tân hôn (ông bà già rồi còn động phòng gì nữa), cùng
nhau chạy ngay về nhà xem xét sự tình. Ông bà dĩ nhiên đứng về phía Taek Gi và
Ji Hyeon, một cách vô điều kiện.
Mặc cho huyết áp của mẹ Ji Hyeon tăng cao, ông bà cứ luôn
miệng khen Taek Gi đến khô cả miệng, khiến mẹ Ji Hyeon tức tối đòi về Seoul ngay lập tức. Tình
hình diễn biến phức tạp, cuối cùng thành ra Ji Hyeon bị hai bên lôi kéo ở ngay
trong nhà.
Ji Hyeon nghe theo lời khuyên của bố, rằng phải có thời gian
để thuyết phục mẹ, cho nên giữa đêm hôm đành chia tay Taek Gi để quay về Seoul. Cũng từ hôm đó cô
bắt đầu có những cuộc đấu tranh khốc liệt với mẹ.
“Tuyệt đối không được!”
“Con sẽ lấy anh Taek Gi.”
“Tao nói không bao giờ có chuyện đó!”
“Con vẫn sẽ lấy.”
Cuộc chiến kéo dài vài ba ngày.
Đến tết Trung thu, rồi qua tết Trung thu, mẹ vẫn chưa đồng ý
chuyện hôn nhân giữa Ji Hyeon và Taek Gi, dù bố đã thông đồng nói dối mẹ rằng
ông bắt Ji Hyeon phải lấy Taek Gi mới cho đất.
Hoàn toàn chẳng còn cách nào để thuyết phục mẹ cả, chẳng lẽ
từ bỏ gia đình, hay nói dối rằng mình đã mang thai, Ji Hyeon đang khổ tâm suy
nghĩ, thì đêm hôm ấy, cô thấy mẹ ngồi một mình uống rượu ở bàn ăn. Đó là rượu
nho Ji Hyeon mang từ Kim Cheon lên.
“Mẹ.”
“Ừ.”
“Mẹ đang làm gì thế?”
“Nhìn mà không biết sao?”
“Mẹ đau buồn vì con đến thế sao?”
“Không phải thế à?”
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của mẹ, Ji Hyeon lẳng lặng bước đến
ngồi cạnh bà.
“Mẹ rót cho con một ly nào?”
“Ừ.”
Mẹ rót rượu cho Ji Hyeon.
“Cứ như nước ép ấy, nhưng uống mấy ly cũng ngây ngất phết
đấy.”
“Ngon phải không mẹ?”
“Phụ nữ mà uống cái này là nhất.”
“Đúng rồi. Loại rượu này do anh Taek Gi tự chế đấy ạ.”
“Hừm.”
“Mẹ à…”
“Mẹ đã nói chuyện với bố rồi.”
“Chuyện gì ạ?”
“Bố bảo, chuyện khác thì không biết, nhưng chắc chắn nó sẽ
sống chung thủy với con suốt đời. Thằng Taek Gi ấy.”
“Vâng.”
“Đàn bà con gái lấy phải người bất tài thì kinh tế khó khăn,
nhưng gặp phải người trăng hoa thì rõ khổ sở. Bạn của mẹ khi đi họp lớp toàn
khoe những thứ tốt đẹp hoặc khoe con khoe cái, chứ chẳng thấy mang chồng ra
khoe bao giờ. Có bà còn rủa chồng đâm đầu vào đâu chết đi cho rồi. Hỏi thăm cơ
sự thì các bà ấy bảo cánh đàn ông hễ có chút tiền là đều nuôi bồ cả. Các bà ấy
đến khốn khổ vì chồng lăng nhăng, cho nên hễ hỏi đến là bảo muốn ông ta chết
quách đi. Mẹ con muốn mua mười thứ thì đến chín thứ không đủ tiền mua, nhưng
được cái bố con chung thủy, chỉ biết mẹ là người phụ nữ duy nhất trong đời ông
ấy mà thôi.”
“Bố là người đàn ông tốt mà mẹ.”
“Thằng Taek Gi cũng giống bố con đấy.”
“Anh ấy yêu con rất sâu đậm, thật lòng và tôn trọng con, mẹ
à.”
“Khi còn yêu ai chẳng thế. Có ai không vậy đâu?”
“Dù lấy nhau anh ấy cũng vẫn như vậy mà.”
“Con ngốc quá, chẳng biết nó nói gì với con khiến con tin nó
đến vậy hả?”
“Bố cũng bảo con là anh ấy tốt mà.”
“Hừm. Chỉ cần bảo nó giống bố thôi, con gái mẹ sẽ không phải
lộn ruột vì thằng chồng lăng nhăng đâu nhỉ?”
“Mà cũng không phải lo chuyện tiền bạc đâu mẹ ạ.”
“Ừ, con nhỏ này.”
Mẹ liếc mắt nhìn Ji Hyeon.
“Con bán nho rồi sẽ mua cho mẹ quần áo đẹp, ô tô riêng, và
thật nhiều ngọc ngà đá quý nữa.”
“Con gái về nhà chồng coi như mất. Làm gì có chuyện lo nhà
cửa cho bố mẹ nữa chứ.”
“Con lo được. Đất của con cơ mà.”
“Ôi dào, con suy nghĩ gì mà… Lớn rồi nên muốn lấy chồng ngay
hả?”
Mắt mẹ ngân ngấn nước.
“Vâng…”
“Bán vườn nho rồi cầm tiền về Seoul mà sống, còn gặp được nhiều anh chàng
tốt, sao lại muốn sống cùng thằng Taek Gi cơ chứ?”
“Nhưng mẹ ơi, mẹ không biết đấy thôi… Đất vườn nho ấy, rẻ
bèo mẹ ạ.”
“Con nói rẻ bèo
là sao?”
“Tuy là 30 hecta
nhưng mỗi mét vuông đất bán chưa được 3000 won đâu. Nếu bán đi thì cũng chả
đáng bao nhiêu. Thà trồng nho còn lãi hơn nhiều.”
“Thật hả?”
“Con tìm hiểu kỹ
cả rồi.”
“Trời đất ơi, mẹ
cứ tưởng nó đáng giá, ai ngờ mẹ đã đẩy con xuống cái mảnh đất rẻ mạt, bắt con
làm việc cực khổ, rồi còn vướng phải một thằng nhà quê đen đúa sao trời?”
Mặt mẹ đờ đẫn.
“Mẹ à, đúng là
anh Taek Gi có quê mùa cháy nắng, nhưng anh ấy chín chắn lắm, rất chín chắn.”
“Chín chắn?”
“Nếu sống chung
với anh ấy con sẽ có tiền và cũng không phải làm việc vất vả. Người con gái gặp
được người đàn ông đích thực của mình, cưới nhau rồi sống cùng nhau, thế thì
chắc chắn sẽ không có chuyện hai người đi lăng nhăng, và cũng không đến nỗi khổ
sở vì thiếu tiền đâu mẹ ạ.”
“Khổ vì tiền, đó
thực sự là một vấn đề lớn đấy.”
Mẹ vừa thở dài
vừa nói.
“Thế đàn ông con
trai ở quê lấy đâu ra tiền?”
“Con cũng không
biết anh ấy có bao nhiêu tiền nhưng hôm anh ấy đi Tae Gu về con đã nghe ông
kể.”
“Ông kể gì?”
“Anh ấy gửi một
phần tiền lương cho bố mẹ anh ấy làm tiền tiêu vặt, phần còn lại anh ấy để dành
mà chẳng tiêu một đồng bạc nào. Đáng ngờ là lương anh ấy gấp cả ngàn lần lương
mấy anh chàng ở Seoul đấy.”
“Ôi dào, lương
làm vườn thì con bảo được bao nhiêu chứ? Dù sao thì cũng tại ông chủ vườn nho
bất lương ấy mà mẹ xót hết cả ruột đây này, tức chết đi được.”
Mẹ đánh tiếng thở
dài.
“Cũng tại cái
vườn nho của ông ta mà đứa con gái duy nhất của mẹ phải về quê làm vườn đấy.”
“Mẹ à.”
Ji Hyeon nắm lấy
bàn tay mẹ, bà nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
“Con muốn lấy nó
thật sao?”
Nghe mẹ hỏi, Ji
Hyeon gật đầu.
“Con với nó sẽ có
một cuộc sống tốt chứ?”
“Dạ được.”
“Con có chắc con
sẽ không gọi điện về mỗi ngày than thở như lúc vừa mới xuống Kim Cheon không?”
“Vâng.”
“Ôi dào…”
Mẹ kéo Ji Hyeon
vào lòng.
“Con cứ gọi điện
về than thở với mẹ, để mẹ còn chạy xuống cho thằng đó một trận chứ.”
“Mẹ…”
Ji Hyeon dụi đầu
vào lòng mẹ, khóc một hồi lâu.
Thế là đám cưới
của cô và Taek Gi đã được chấp thuận.
“Những hai năm
rồi, vẫn phải chịu cảnh chia rẽ thế này à!”
Taek Gi hét lên.
“Anh đang nói
chuyện với em đấy à?”
Thấy Ji Hyeon
trợn mắt nhìn, Taek Gi lùi lại quay đi. Ji Hyeon chạy đến bên Taek Gi nói.
“Điều 89 không
được la hét ở chốn đông người, anh quên rồi à?”
“Điều 3 mà.”
“Điều 3 là không
được la hét với em vì bất kỳ lý do gì!”
Ji Hyeon hét
tướng lên, bò ra khỏi vườn nho.
“Em đặt ra cho
anh những 270 điều tuyệt đối không được làm với Kim Ji Hyeon thì thử hỏi làm
sao anh sống được đây?”
Taek Gi nhìn theo
Ji Hyeon với bộ mặt ấm ức, rồi đuổi theo cô.
“Em đi đâu vậy?”
“Em về nhà!”
“Anh xin lỗi.”
“Không cần đâu.”
“Anh xin lỗi.”
Taek Gi chộp lấy
tay Ji Hyeon.
“Anh quên rồi à,
anh Chong Sik làng bên từng cầu xin em chấp nhận lấy người đàn ông lực lưỡng
như anh ấy đấy?”
“Anh đã bảo em
mệt thì đừng ra vườn, cứ ở nhà mà chơi với Jin Pal, Jin Suk và Jin Dol là được
mà.”
“Em ra đây là vì
không muốn nhìn thấy anh phải làm việc vất vả một mình thôi.”
“Anh xin lỗi. Anh
sẽ không la hét nữa đâu.”
Taek Gi đặt tay
lên vai Ji Hyeon.
“Nhưng nếu anh
lấy Hong Y, chắc chắn sẽ được la hét bình thường chứ không có 270 điều không
được làm với Kim Ji Hyeon đâu nhỉ?”
Taek Gi nói xong,
Ji Hyeon trợn mắt lên nhìn anh.
“Anh hối hận rồi
hả?”
“Hối hận đâu. Anh
đang đòi em tăng lên thành 300 điều ấy chứ.”
Taek Gi vừa đặt
một nụ hôn lên trán Ji Hyeon vừa nói.
“Thôi đi. Nếu anh
thấy ấm ức thì cứ đến với cô Hong Y đi!”
“Thế thì cô Ji
Hyeon đây định đến với anh Chong Sik à? Anh còn khỏe hơn anh chàng Chong Sik
nhiều.”
“Còn không thôi
đi à, anh thật là!”
Ji Hyeon hất tay
Taek Gi ra hét lên, Taek Gi phá lên cười.
“Lại đây nào, lại
đây nào.”
Taek Gi nắm tay
Ji Hyeon dắt đến chỗ đỗ xe tải.
“Anh định đi đâu
thế?”
“Mình đi ăn cơm
bò cay nhé?”
“Cơm bò cay?”
Taek Gi biết rõ
cách khiến Ji Hyeon nguôi giận. Một trong những cách đó là đưa cô đi ăn món
Ttarogukbap ngon tuyệt vời.
Ji Hyeon leo lên
xe tải một cách miễn cưỡng.
“Trên đường đi,
mình tiện thể ghé xem ô tô luôn, em cứ thoải mái chọn.”
“Ô tô gì chứ? Ở
đâu ra tiền mà mua ô tô?”
“Về nhà vợ mà đi
xe tải coi sao được?”
“Chẳng sao cả.
Cần gì xe hơi, giữ tiền mặt là tốt nhất. Đừng nghĩ đến chuyện mua ô tô nữa, hay
mình đổi mua cái máy cày đi. Trên đường về ghé vào xem máy cày nhé!”
“Nếu thay phụ
tùng cho nó thì còn sử dụng được ba năm nữa. Máy cày thì không cần phí tiền như
thế đâu.”
“Anh giống ông
ghê.”
“Em còn giống
hơn.”
Ji Hyeon và Taek
Gi nhìn nhau rồi cùng cười.
Ăn một đĩa cơm bò
cay xong hai người vui vẻ trở về vườn. Taek Gi lẳng lặng nắm lấy tay Ji Hyeon.
“Anh đã nhìn thấy
con của Jin Pal và Jin Suk rồi… một bày lúc nhúc.”
Nghe Taek Gi nói
vậy, Ji Hyeon đỏ mặt nhìn anh.
Taek Gi thấy bầy
chó con lúc nhúc, đúng rồi, Jin Suk mang thai, một lần đẻ được tám con. Lúc ấy
Ji Hyeon mới nhận ra rằng Jin Suk và Jin Pal không phải chó ta mà là chó lai
chính gốc. Trong số tám con chó con, Ji Hyeon đã mang bảy con chia cho người
trong làng, những người hứa sẽ nuôi chứ tuyệt đối không ăn thịt. Dĩ nhiên cô
chẳng cho ông một con nào cả. Vì chắc chắn đến cuối hè ông lại làm thịt nó
thôi. Tám con cho hết bảy, còn lại Jin Dol. Tuy đem nhiều chó con đi cho, nhưng
Ji Hyeon không cảm thấy tiếc. Bởi Jin Suk lại đang mang thai. Ji Hyeon hồi hộp
không biết lần này nó có cho ra đời một lúc chín con để lập kỷ lục mới hay
không.
“Lũ chó còn có
con cái như thế…”
“Hừm. Thế thì sao
nào?”
Taek Gi đột nhiên
quay ngoắt đầu xe lại, không ra vườn nho nữa mà hướng về nhà.
Vừa về đến hà,
anh nắm ngay lấy tay Ji Hyeon kéo đi.
“Ban ngày ban mặt
anh làm gì vậy hả?”
“Ban ngày ban mặt thì sao? Bọn mình có nghịch ngợm gì đâu.”
“Nhưng mà…”
Ji Hyeon ngượng ngùng, Taek Gi thẳng thừng bước ra khóa cổng
lại.
“Được chưa?”
Taek Gi đưa Ji Hyeon vào phòng.
“Còn việc ở vườn nho thì làm thế nào?”
“Các bà cô biết làm hết mà.”
“Ôi, xấu hổ quá…”
“Anh cũng ngượng lắm.”
Taek Gi bế Ji Hyeon vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Giữa ngày hè nắng tràn rực rỡ, trong ngôi nhà đóng chặt cửa,
không ai biết được chuyện gì đã xảy ra với Taek Gi và Ji Hyeon trong suốt một
giờ đồng hồ ấy.
LỜI TÁC GIẢ
Trong quá trình viết câu chuyện Chàng trai vườn nho này, tôi
đã gặp nhiều khó khăn, và ngược lại cũng có nhiều điều hết sức thú vị.
Nhà chồng của chị ruột tôi là gia đình trồng nho ở Kim
Cheon. Tuy anh rể tôi đi làm văn phòng và không bận tâm đến chuyện vườn tược,
nhưng anh là con trai duy nhất, bố mẹ lại cao tuổi nên anh chị đã về Kim Cheon
sống khoảng năm năm nay. Dẫu sao cũng có thể nói là chị tôi đã kết hôn cùng
Chàng trai vườn nho. Bối cảnh và tình tiết cuốn tiểu thuyết hầu hết đều được
xây dựng trên những câu chuyện của chị tôi kể lại khi chị còn sống ở Kim Cheon.
Lúc chị tôi mang thai đứa thứ hai, tôi có dịp về đây trông
nom đứa cháu trai thường bị bỏ đói vì chứng thèm ăn kinh khủng của chị.
Vừa bước chân vào nhà chị, điều đầu tiên đập vào mắt tôi
chính là hai con chó lai. Hai con chó đó là nguyên mẫu của hai con chó trong
nhà người ông trong tiểu thuyết.
Khi chị vừa làm đám cưới xong và dọn về Kim Cheon, trong nhà
không có phòng vệ sinh, hơn nữa chị tôi lại bị chứng táo bón nên chị đã phải
khổ sở trong một thời gian dài. Chị vốn ghét thú nuôi bất kể chó hay mèo, nhưng
có lẽ hai con chó thấy chị dễ mến quá nên đã tha về một cái đầu thỏ làm quà
tặng chị; rồi có lần chị ngất xỉu vì bình rượu ngâm chuột con; rồi lại có lần
nhà hàng xóm trồng cà chua mang một thúng cà sang cho. Tất cả những sự việc đó
đã trở thành những tình tiết trong câu chuyện Chàng trai vườn nho.
Vốn dĩ nhà chị có một con dê đen nhưng sau khi chị sinh đứa
thứ hai đã làm thịt con dê để bồi bổ. Tôi nhớ lúc đó tôi đã hỏi vì sao chị có
thể nấu con dê do chính mình nuôi để làm thuốc được. Chuyện này đã được biến
thành câu chuyện ông định bắt Jin Pal để ăn ngày cuối hè. Bắt lợn và giết lợn
ngay tại đình làng là một hoạt động vô cùng nhộn nhịp, được hân hoan chào đón ở
nhà quê. Chị tôi không hề biết, cứ tưởng là có gì vui bèn đi theo chồng, rồi
phải tận mắt chứng kiến cảnh giết mổ ấy. Chị sợ hãi vô cùng, phải bỏ chạy thục
mạng. Tôi cũng đã đem câu chuyện này vào truyện.
Chi tiết bà mẹ làm ầm lên, bắt con phải xuống Kim Cheon bằng
bất cứ giá nào, dẫu sao tôi cũng thấy hơi quá đáng. Đó là một quyết định gấp
gáp không kịp suy nghĩ mà chính bà cũng không nhận ra.
Trong lúc gia đình tôi còn khó khăn, run rủi làm sao nhà tôi
có được mấy trăm hecta đất rơi vào tay, nhưng không may sau đó nó lại rơi vào
tay người khác. Mặc dù khi đó mảnh đất ấy thuộc vùng thung lũng Kang Won hiểm
trở, khó ai sống được ở đấy, nhưng tôi cũng khó mà kiềm lòng được. Giá như nó
được trao vào tay tôi, tôi sẽ không ngoảnh đi và thế nào cũng dốc sức làm nông
rồi. À không, có thể sẽ khác. Bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi vẫn thấy tiếc đứt ruột
vì mảnh đất có nhà người hàng xóm ở đấy. Sau này có dự án làm sòng bạc Kang Won
Casino nên giá đất tăng lên ào ào.
Nếu ta có thể thông cảm và thấu hiểu cho người mẹ bị mờ mắt
khi nghe đến chuyện đất đai và được thừa kế đất trong tác phẩm này thì tốt biết
bao. Bà đã sống một quãng đời cơ cực nên rất khát khao được bù đắp dù chỉ là
một chút.
Hình ảnh người mẹ phải làm nhân viên thu ngân ở siêu thị đã
làm thay đổi suy nghĩ của Ji Hyeon chính là mẹ tôi, dù tôi không đi làm mà chỉ
ngồi nhà làm công việc mình yêu thích là viết văn, nhưng mẹ chẳng trách cứ tôi
một lời nào.
Đã bắt đầu làm việc gì thì phải làm cho đến cùng, học tập
nghiên cứu còn phải chờ 10 năm, còn viết lách, đôi khi phải đợi 10 năm, 20 năm.
Hơn nữa do không đủ tiền trang trải nên mẹ tôi phải ra ngoài
làm thêm ở nhà hàng.
Biết chuyện mẹ mình đã phải ra quán ăn làm việc, tôi không
biết mình đã khóc bao lần rồi. Nhưng không phải cứ khóc là khóc ngay được, tôi
giống như Ji Hyeon, khóc ròng ròng một cách bất ngờ.
Tôi đã không ý thức được, tôi chẳng có tài cán gì hơn nên mẹ
tôi phải gánh lấy phần khổ cực. Nếu ngày nào tôi chưa tìm được việc làm, mẹ tôi
còn phải ở nhà dọn dẹp, giặt quần áo và nấu cơm. Để mẹ tôi phải nấu cơm, giặt
giũ, quét nhà như thế, tôi thật vô ý thức biết bao.
Dường như có một mối liên hệ giữa mẹ và con gái. Có những
lúc bực mình, bất mãn, con gái cãi mẹ đến mức quên mẹ là mẹ mình, nhưng khi
bình tĩnh lại nhìn nhận lại mới thấy mẹ là người yêu thương, tin tưởng và thấu
hiểu con gái nhất.
Vì trời đã vào hè nên tôi muốn viết thử một cuốn tiểu thuyết
nhẹ nhàng dễ đọc cho tất cả mọi người. Bắt tay vào làm và tự nhủ sẽ bắt đầu
viết từ mùa thu, khi tên tác phẩm thành hình thì tôi bắt tay vào viết.
Tôi vừa viết vừa tự nhủ mình phải viết một tác phẩm mà người
đọc cảm thấy thật thoải mái dễ chịu, tôi đã nhiều lần nhắc nhở mình phải viết
theo lối đó. Tôi vừa viết vừa nghĩ nếu mình viết mà chính mình cảm thấy thú vị
thì độc giả cũng sẽ cảm thấy thú vị, và vi thấy thú vị nên tôi tiếp tục viết.
Tôi đã từng nghe lời nhận xét rằng bản thảo tiểu thuyết lãng
mạn của tôi thiếu sự lôi cuốn hấp dẫn và lấy lại hình tượng nhân vật nam chính
không phải là người đàn ông có quyền lực nên khả năng thất bại là 90%. Cũng có
người bảo đây là một món xúp nhạt nhẽo vô vị vì kể đi kể lại vẫn là một câu
chuyện tình lãng mạn. Tôi đã bỏ qua mọi thất bại và thành công, tôi muốn viết
một tác phẩm để lại trong lòng độc giả một cảm giác nhẹ nhàng và đáng nhớ.
Chàng trai vườn nho thi thoảng xuất hiện những từ ngữ mạng.
Không phải tôi không cảm thấy lo lắng cho cuốn tiểu thuyết của mình mang hơi
hướng những câu chuyện trên mạng, nhưng tôi nghĩ tôi khống chế được điểm này
trong một giới hạn nhất định, không vượt quá mức độ cho phép là được. Tôi cười
và tự ngẫm xem có điều gì vượt quá giới hạn hay không, không nhận thấy có gì vô
lý nên tôi đã quyết định viết. Tôi muốn gửi lời cám ơn đến Yang Yoon Jeong,
người đã chọn lựa những từ ngữ sử dụng trên mạng thật thích hợp, để cung cấp
cho tôi, một người hầu như không biết gì về loại ngôn ngữ này. Tôi cũng cảm ơn
chị Sim Kyeong Hee dù bận rộn viết lách nhưng vẫn đưa ra những ý kiến giúp ích
cho tôi trong quá trình chỉnh lý lại những từ đối thoại trong câu chuyện. Và
tôi xin chân thành cảm ơn quý độc giả đã đóng vai trò là nguồn năng lượng động
viên cho Kim Rang những lúc mệt nhoài, đọc kịch bản của tôi và đã tận tình nhận
xét giúp tôi. Cuối cùng, tôi xin trân trọng gửi lời cảm ơn đến ngày Kim Kyu Jin
và ngày Lee Jong Min là những người trực tiếp biên tập cuốn sách này.
Mùa mưa đã về. Mùa mưa qua đi, chúng ta lại bước vào ngày hè
nắng cháy, chúng ta phải giữ gìn sức khỏe để khỏi mắc bệnh. Tôi mong rằng khi
các bạn thấy không có cách nào làm dịu bớt được cái nóng nực của trời hè, các
bạn hãy nghĩ đến một cách mát dịu nhất, thú vị nhất, đó chính là đọc sách.
Tháng 7 năm 2005
Kim Rang, luôn cố gắng không ngừng.