Tựa như cả một thập kỉ trôi qua, Louis mới buông cô ra, hắn gõ nhẹ vào đầu cô, đầy sự âu yếm:
- Anh có linh cảm, em lại gây chuyện nên phải nhanh chóng trở về.
Hải Anh, đối với cô mà nói, cô không hề yêu hắn. Tất cả những gì cô dành cho hắn, chỉ là hai chữ “biết ơn” vỏn vẹn. Hắn hiểu cô không yêu mình, nhưng luôn cố chấp với ý niệm, đến một ngày cô sẽ rung động trước tấm lòng chân thành của hắn. Hải Anh thở dài, giọng nói khàn khàn:
- Lại linh cảm tiếp sao?-Cô cảm nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ sau lưng mình, nhất định Tống Hàn đang nhìn cô. Cô kéo tay Louis một cách thân mật.-Về nhà thôi, em mệt!
- Được!
Louis vòng tay qua vai cô, bước ra khỏi đồn cảnh sát để lại những ánh mắt ngập màu bất mãn. Sĩ quan cảnh sát giãn tất cả các cơ mặt, ngồi phịch xuống ghế, ôm tim than thở:
- Cuối cùng cũng đi! Cái tên Louis này, mỗi lần gặp anh ta tôi lại phải uống thuốc trợ tim loại cực mạnh.-Vị cảnh sát này cau mày nhìn các thanh tra khác, chỉ tay lên giọng.-Các cậu nữa, lần sau làm ăn cho cẩn thận, đắc tội với ai thì được, đắc tội với người của Louis, phỏng chừng lần sau hắn đến đây dỡ cả đồn của chúng ta xuống đấy!
Nói một thôi một hồi, biết mình lỡ lời, sĩ quan hắng giọng nhìn bố mẹ Triệu, hai con của họ và cả Tống Hàn:
- Chúng tôi xin lỗi, thật sự pháp luật cũng chỉ biết đứng nhìn những người như thế. Tôi cũng khuyên anh chị, nên quên vụ này đi, trả thù chỉ khiến con bé tên Lưu Hải Anh đó điên lên thôi, con bé đó..-Ông thở dài một hơi.-rất cá tính, và cũng rất máu lạnh..
Tống Hàn xoa dịu không khí, anh lên tiếng:
- Thôi, cũng muộn rồi, làm phiền các anh quá. Bác Triệu, chúng ta nên trở về thôi.
Triệu Tú Tài vẫn còn ngập lửa hận thù:
- Anh rể, còn con bé đó?
- Cô ấy là sinh viên của anh, anh sẽ nói chuyện với cô ấy sau.
Ra khỏi đồn, Triệu Tú Trinh lôi em trai ra một góc, cơn giận bùng nổ, mắng cậu ta một cách thậm tệ:
- Triệu Tú Tài! Não em vứt đi đâu rồi hả?
- Chị! Em cũng là muốn tốt cho chị. Chị không biết đâu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, con bé họ Lưu đó đã nhìn anh rể đắm đuối, cả anh rể cũng nhìn cô ta. Chị mới là chủ nhân tương lai của Tống gia, đâu thể để một con nhỏ như thế cướp vị trí được?
Ả lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng:
- Vấn đề ở đây là, con bé ấy chính là người mà Tống Hàn thương nhớ suốt mười ba năm, chị có thể thấy, anh ta vẫn còn sống chết yêu con bé đó. Trước tiên, chúng ta cứ lạt mềm buộc lạt chặt, chị sẽ tìm cách giữ chân Hàn, em âm thầm hủy diệt con bé kia cho chị, nhớ là chỉ âm thầm thôi đấy!
__________________________________________________
Sáng hôm sau..
Tại một chung cư tọa lạc tại trung tâm thành phố tấp nập, từ tầng 13 của chung cư đã có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, ngắm nhìn dòng người tấp nập vội vã dưới kia. Trong căn phòng ngủ được phủ một màu đen u tối, ga giường màu đen, bàn ghế đen, đến cả đồng hồ treo tường cũng màu đen, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài suôn mượt nép trong lòng một chàng trai với làn da màu bánh mật, trông cô gái lúc ngủ ngoan ngoãn như một chú mèo con. Ánh nắng buổi sớm chiếu thẳng vào đầu giường, cô gái khó chịu, nheo nheo mắt thức dậy.
- Aaaa-Cô hét toáng lên khi thấy khuôn ngực vạm vỡ của đàn ông đập vào mặt mặt.
Theo sau là tiếng cười nhẹ của người đàn ông và giọng nói khàn đặc:
- Hải Anh.. bộ dạng của em mỗi khi thế này vẫn luôn là đáng yêu nhất!-Người đàn ông thuận tay, kéo cô về phía mình, hôn lên tóc, trán và bờ môi căng mọng của cô.-Chào buổi sáng, em yêu!
Hải Anh đẩy hắn ra, kiểm tra kĩ lưỡng trên người, may quá, vẫn chưa mất mảnh quần áo nào, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn người đàn ông với ý cười trào phúng đầy trên mặt kia, cô nhíu mày:
- Louis, anh đâu phải không có nhà? Tại sao dăm bữa nửa tháng lại chạy qua nhà em? Vả lại, đây là xâm phạm gia cư bất hợp pháp, em hoàn toàn có thể kiện anh!
Louis nghe cô nói, cũng từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, bộ dạng thảnh thơi:
- Em cứ tự nhiên! Sau khi ra tòa kiện anh xong, chúng ta có thể tiện đường tới ủy ban thành phố đăng kí kết hôn luôn.
Lưu Hải Anh đã quá nhàm chán với những câu bông đùa này của hắn, cô xuống giường, tiện tay cuốn tóc lại môt cách thành thục:
- Nếu từ tòa án tới ủy ban cùng cung đường, em sẽ tự tay bẻ cong cung đường đó! Đừng đùa nữa.. Em còn phải tới trường, phỏng chừng bản tin của trường đã ngập clip đánh nhau của em rồi.
Louis nhìn bóng lưng của cô, hình như cô lại gầy đi rồi. Hắn tò mò:
- Thái độ chăm tới trường của em làm anh lo lắng đấy. Nói xem, ở trường có gì hấp dẫn em sao?
Hấp dẫn? Chắc chắn là có, chính là thầy giáo môn kinh tế. Nghĩ tới đây, cô khẽ lắc đầu, cô không được như thế. Hải Anh không trả lời, đi thẳng vào nhà tắm.
Louis mở hộc tủ bên cạnh, là một hộp nhung màu đỏ, hắn nhẹ tay mở ra, trong đó là một đôi nhẫn lấp lánh được thiết kế rất đơn giản. Hắn đã muốn trao cô đôi nhẫn này từ rất lâu, nhưng mỗi lần chưa kịp mở lời đã bị cô trực tiếp hắt một gáo nước lạnh vào mặt. Hắn thở dài, nhìn đôi nhẫn tới mức nao lòng:
- Xấu chết đi được, ai bảo Hải Anh thích sự đơn giản, đã làm theo đúng yêu cầu rồi, mà em vẫn chưa đổ anh sao, Lưu Hải Anh?
Lần đầu tiên gặp cô, cũng là tại đồn cảnh sát. Hôm đó, Louis tới đồn cảnh sát để bảo lãnh cho một người bạn, hắn vô tình lướt qua phòng truy tố, cô gái nhỏ nhắn ngồi trong phòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn. Cô bé đó khác với những cô gái hắn gặp, cô nhìn giống như học sinh cấp hai, rất nhỏ con, mái tóc ngắn nhuộm hồng rực, đối diện với thanh tra cảnh sát, cô vẫn giữ dáng vẻ rất thượng đẳng, nhìn thẳng vào mắt thanh tra, nhưng không trả lời bất kì câu hỏi nào của thanh tra. Chính thái độ bất cần của cô đã khiến hắn ngạc nhiên mà đứng như tượng quan sát. Một sĩ quan cảnh sát đi tới, nhìn vào trong phòng, rồi lại nhìn Louis:
- Lưu Hải Anh, 18 tuổi, con gái độc nhất của Lưu gia, tuy nhiên bố cô ta mới mất. Cô ta bị lôi tới đây vì đánh gãy tay một nữ sinh khác trong trường. Nữ sinh bị cô ta đánh gãy tay cũng có chút gia thế..
- Người của Lưu gia đâu?-Hắn thực sự tò mò, nếu đã là tiểu thư độc nhất, có lẽ phải được bảo bọc kĩ lưỡng chứ!
- Cô ta chỉ còn một người thân duy nhất là anh trai, nhưng chủ tịch Lưu gia mới qua đời, cổ phiếu rớt giá trầm trọng, anh ta phải xoay sở quên ăn quên ngủ, cô bé Hải Anh này cũng biết điều, cô từ chối gọi cho người thân hay luật sư.-Sĩ quan ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.-Nhưng, có lẽ sẽ phải liên lạc với Lưu gia thôi, vì cô ta không chịu mở miệng nói bất kì lời nào.
Đúng lúc đó, Hải Anh nhìn qua tấm kính, một người đàn ông với đôi lông mày kiếm sắc lẹm, mặc áo phông quần jeans thoải mái, đứng đút túi quần đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô hất mặt nhìn hắn ta:
- Nhìn gì?
Cả thanh tra và cảnh sát đều rất ngạc nhiên vì cô bé này.. ngông cuồng quá mức rồi. Louis nhếch môi nói với sĩ quan đứng kế bên:
- Thả cô ấy đi, đăng thông báo phạt tù cô ấy để xoa dịu dư luận. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này!
Lưu Hải Anh được thả, ngang nhiên bước ra khỏi phòng truy tố, không buồn liếc mắt nhìn Louis một cái, đi thẳng ra khỏi đồn cảnh sát. Louis theo sau cô, lên tiếng:
- Tôi vừa cứu em ra, đã không cảm ơn, lại còn dừng thái độ dửng dưng đó sao, cô bé?
Hải Anh dừng bước, nhìn dòng người vội vã di chuyển như mắc cửi trên đường, cất giọng:
- Tôi có yêu cầu anh cứu tôi?
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn nhìn cô, đôi mắt to tròn nhưng lại man mác buồn, đôi mắt ấy đang nhìn hắn, nhưng hắn có cảm giác, cô đang hướng về một nơi xa xăm, nơi ấy mang nỗi đau của cô. Rất lâu sau, cô nói tiếp:
- Lần sau, mong anh đừng bao đồng!
Một chiếc xe Roll-Royce trắng tới trước mặt, cô không mảy may nhìn hắn, lên xe đi thẳng. Louis sau đêm đó đã điều tra cô rất kĩ, bản năng của đàn ông lên tiếng, hắn cần bảo vệ cô gái nhỏ bé này! Nhưng tiếc thay, hắn rất khó gặp được cô, nhắn tin cô không trả lời, gọi điện cũng không nghe. Còn nhớ, hắn mời cô đi ăn tại một nhà hàng sang trọng, cô thẳng tay để hắn tới đó một mình, thậm chí ngu ngốc đợi cô suốt sáu tiếng đồng hồ. Hắn từng là người rất có giá, không hạ mình trước phụ nữ, nhưng với Hải Anh, Louis đành phải thực hiện biện pháp đẹp trai không bằng chai mặt. Hắn gọi điện cho cô mỗi giờ, bị cô chặn số này, hắn lại thay sim khác để làm phiền cô. Đúng là trời độ hắn, một hôm hắn gặp Trương Bá Duy lon ton cùng Hải Anh tại siêu thị, hắn nhân lúc Hải Anh lơ là, lôi Bá Duy ra một góc, thẳng thắn nói:
- Tôi đang theo đuổi Hải Anh, cho tôi biết địa chỉ của cô ấy!
Bá Duy giật mình tim muốn bắn ra ngoài, lắp bắp:
- Anh.. là.. ai?
Nhận ra mình hơi thất lễ, hắn lấy từ trong túi áo ra một danh thiếp:
- Tôi là Louis.
Lướt qua danh thiếp lấp lánh chói mắt trước mặt, Bá Duy biết, người đàn ông này có thể tin tưởng được. Cậu thoải mái tiết lộ địa chỉ nhà, địa chỉ quán bar, cả địa chỉ quán cafe của mình cho hắn. Trước khi rời đi, cậu còn bép xép:
- Anh cứ mò những địa điểm này, chị Hải Anh chỉ có thể ở đây thôi. À, nếu chị tới quán cafe của em, em sẽ liên lạc với anh! Mạnh giỏi nhé!
Sau hơn một năm theo đuổi cô, Hải Anh chỉ vứt lại cho hắn một câu:
- Tôi không thích anh!
Nhưng Louis vẫn quyết tâm, yêu cô nhiều hơn, ôm cô nhiều hơn, hôn cô nhiều hơn. Lúc đầu cô còn phản kháng dữ dội, về sau hắn đều hôn như muốn lấy mạng cô, khiến cô chỉ biết vô lực dựa vào người hắn. Tới tận bây giờ, cô vẫn không yêu hắn, nhưng không sao, hắn yêu cô là đủ rồi.
________________________________________________
Hôm nay có tiết môn kinh tế, Lưu Hải Anh không hề gục xuống bàn, cô thậm chí nghe giảng bài chăm chú, nhưng rốt cuộc cũng chẳng được mấy chữ, vì chữ vào đầu tới đâu, chui lọt qua tai chữ đó. Tống Hàn theo thói quen hướng mắt về vị trí bàn cuối, Hải Anh búi tóc cao, nhìn rất hiền thục, bất ngờ hơn đối với anh là sự tập trung của cô. Anh thuận miệng:
- Ai có thể cho thầy biết phương trình hồi quy tuyến tính này, hệ số xác định là bao nhiêu?
Gian phòng rơi vào sự im lặng tới vô cực, anh nhướn mày nhìn Hải Anh:
- Lớp trưởng, em có đáp án chứ?
Cô giật mình, từ nãy tới giờ đầu óc cô cũng đang quay mòng mòng chứ bộ. Cô cố nhớ về chút chữ đọng lại trong đầu vừa rồi, đứng dậy nói bừa:
- 0.34, thưa thầy!
Tống Hàn hài lòng:
- Rất tốt!-Anh đi tới bàn giáo viên, lật ra một danh sách.-Đây là danh sách những sinh viên có triển vọng môn kinh tế sẽ có cơ hội tham dự hội thảo kinh tế tại thành phố W trong tháng này, mỗi lớp chỉ chọn duy nhất một sinh viên.
Lập tức, ai trong khán phòng cũng nhao nhao lên:
- Em, em thầy ơi!
- Gia đình em có công với cách mạnh, nhường em!
- Gia đình em thuộc hộ cận nghèo, có được châm chước không thầy?
Những câu hỏi ngớ ngẩn tuôn ra từ vị trí của các anh chị sinh viên, Trương Bá Duy lớn miệng:
- Hệ số xác định các anh chị còn không xác định rồi mà đòi đi dự hội thảo quốc tế?
Ai nấy đều câm lặng. Đêm qua, trên trang chủ của trường, hàng loạt sinh viên đăng bài tiết lộ gia thế của Lưu Hải Anh và Trương Bá Duy. Họ nói, ba Trương Bá Duy là nhân vật nổi tiếng về mặt đầu tư tài chính, rất giàu có. Họ còn nói, cả Lưu Hải Anh và Bá Duy đều đã 21 tuổi, đây là lần thứ hai cậu ta học đại học. Họ còn rôm ran chuyện Triệu Tú Tài là em rể của thầy Tống. Vô số bài viết được đăng lên một cách công khai.
Tống Hàn hắng giọng:
- Được rồi, thầy quyết định sinh viên tham dự sẽ là lớp trưởng.-Anh nhìn cô, ánh mắt có phần ép buộc nhưng lời nói ngược lại.-Ý em sao, Lưu Hải Anh?
Cô còn đang phân vân xem mục đích của anh là gì, thì Bá Duy đã giơ tay nhanh nhảu:
- Được được thầy ơi! Em thay mặt đồng ý.
Nhận được ánh mắt từ Bá Duy, anh biết ý đồ của cậu ta. Anh dứt khoát:
- Được rồi! Quyết đinh vậy đi.
Trương Bá Duy thoạt nhìn là biết, cả Hải Anh và Tống Hàn còn lưu luyến nhau rất nhiều, cậu đã từng làm phép thử, ghép Hải Anh với Louis nhưng kết quả mang lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Nếu đã không thể rời xa nhau, thì tại sao phải làm khổ nhau? Trên danh nghĩa là bạn thân của cô, cậu quyết tâm phải tìm được hạnh phúc thực sự cho cô.
Sau giờ học, cô nhận được điện thoại của Louis, thẳng tay từ chối. Cô đoán chừng, hắn ta lại gọi điện mời cô đi ăn, cô thật sự không thích. Đưa Trương Bá Duy về quán cafe, cô lái xe rời đi. Sau khi dừng xe tại một quầy bán nước tự động bên đường bên đường để mua chút gì đó giải khát, cô tiếp tục lái xe về phía quán bar trên đường Y. Nhưng đi được nửa đường, đầu óc bắt đầu quay cuồng, vô lăng trước mặt tựa như đang xoay chuyển, cô biết mình không thể làm chủ nổi tay lái nữa, tấp xe vào bên đường, gục xuống vô lăng, thở gấp, miệng thầm văng tục một câu. Cơn đau đầu càng trở nên dữ dội hơn, toàn thân như bị trúng tà, không thể cử động nổi, cô nhìn xung quanh, cả đoạn đường đều không có một bóng người. Cố gắng lấy hết bình sinh mò tay vào điện thoại trong túi, nhưng không đủ sức để bấm điện thoại nữa rồi. Một dãy số lạ gọi tới, cô không đủ sức để nghe máy, ý thức từ từ mất đi, cơ thể cũng lịm đi theo..