Cốc cốc cốc-Hải Anh đưa tay thận trọng gõ cửa phòng, dù sao quan hệ của hai người không còn thoải mái như ba năm trước, bản thân cô phải cẩn thận với anh. Từ trong vọng ra giọng nam trầm ấm quen thuộc:Vào đi!
Cô đẩy cửa bước vào, anh đang ngồi chăm chú đọc văn kiện trên bàn làm việc, văn phòng của anh rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế sofa và một bàn làm việc, cũng phải thôi, anh ở đây với cương vị là thầy giáo, không phải Tống chủ tịch. Không đợi cô lên tiếng, Tống Hàn đã đứng dậy, mở lời trước:
- Đã lâu không gặp, công chúa của anh!
Công chúa? Cô nhếch môi cay đắng, biệt danh đó vốn dĩ là của cô, nhưng bây giờ, không còn nữa rồi, cô đã trở thành ác quỷ đúng nghĩa. Hải Anh bỗng thấy không khí trong phòng có phần hơi ngột ngạt, cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Đưa danh sách lớp và tài liệu đây, tôi còn có việc, không rảnh cho lắm!
Tống Hàn trong mắt lóe lên tia u buồn, nhanh chóng che giấu đi, anh tiến lại gần đứng trước mặt cô, nhìn cô ở khoảng cách gần thế này, bản lĩnh đàn ông trong anh lại càng trỗi dậy, chỉ muốn một đời bên cô, bảo vệ cô gái nhỏ bé này. Anh giơ tay toan xoa đầu cô, nhưng Hải Anh nhanh chóng né tránh:
- Xin thầy tự trọng!-Cô đanh mặt lại.-Thầy Tống!
Một giây sau câu nói của cô, cơ thể nhỏ bé lại rơi vào lòng ngực ấm áp của Tống Hàn, anh ôm cô, cảm nhận cơ thể ấm áp mềm mại của cô, có trời mới biết, bao đêm anh mất ngủ vì nhớ nhung cảm giác này. Anh thề, dù trời đất có xoay chuyển, anh sẽ không lần nữa buông tay cô, cô chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi!
Lưu Hải Anh ra sức giãy giụa, nhưng lực của cô đâu thể so với lực tay mạnh mẽ của Tống Hàn, cuối cùng, cô không buồn phản kháng nữa, không nhúc nhích, giọng điệu chán ghét:
- Thầy Tống thường gọi nữ sinh lên văn phòng để làm trò này sao?
Anh càng ghì chặt cơ thể cô hơn, mãi mới lên tiếng:
- Hải Anh, mùi hương của em vẫn là dễ chịu nhất..-Anh ngừng lại một lúc.-Em là nữ sinh duy nhất được bước chân vào văn phòng của anh.
- Nghe có vẻ oai đấy nhỉ? Ôm xong chưa?
Lần này, Tống Hàn buông cô ra thật, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngắm nhìn thật kĩ. Trong phút chốc, Hải Anh cảm nhận được sự xót xa lóe lên trong mắt anh, phải chăng là cô nhìn nhầm? Anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là góc cạnh khuôn mặt lộ rõ hơn, có lẽ anh gầy đi thật! Tống Hàn nói tiếp:
- Em gầy đi nhiều quá..
Hải Anh cảm thấy, nếu cứ thế này cô sẽ phát điên lên mất! Cô dứt khoát gỡ tay anh ra, lùi về sau vài bước, khoanh tay trước ngực:
- Thầy Tống có vẻ hơi rảnh rỗi, nếu không còn gì để nói, em xin phép đi trước!
Cô vừa quay người, chưa kịp nhích nổi một bước thì cả cơ thể bị nhấc bổng lên một cách dễ dàng, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ném mạnh bạo xuống ghế sofa. Cơ thể cường tráng của anh phủ lên cô, mặt đối mặt, mắt đối mắt, hô hấp càng trở nên khó khăn. Cô phản kháng kịch liệt, toan ra đòn với Tống Hàn, nhưng đáng tiếc, anh biết rõ hơn ai hết điểm yếu của cô, lực chân của cô rất mạnh nhưng lực tay thì ngược lại, nên hai đầu gối anh kẹp chặt lấy đôi chân mảnh khảnh của cô, Hải Anh chỉ biết vô lực đánh vào lồng ngực anh. Sau một hồi, có lẽ cô đã thấm mệt, thở dài một hơi, nhắm mắt lại:
- Anh muốn làm gì thì làm đi! Dù sao chúng ta cũng không phải là xa lạ!
Nhưng không theo phán đoán của cô, anh không hề có hành động tiếp theo, cô tò mò mở mắt ra. Tống Hàn chỉ đơn giản đang nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ, môi mỏng quyến rũ mím chặt lại, cô định lên tiếng thì đôi môi đỏ mọng bị môi anh lấp lại, cảm giác thân thuộc truyền tới. Vẫn là mùi bạc hà và thuốc lá nhàn nhạt, anh hôn cô một cách từ tốn, nụ hôn như là nỗi nhớ của anh sau ba năm xa cách, ngọt ngào chan chứa, cô quên cả việc giãy giụa, để mặc anh càn quét trong khoang miệng của mình. Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên thông báo cuộc gọi, cô mới giật mình, đưa tâm trí trở lại với thực tại, cô đẩy anh ra. Tống Hàn cũng hết sức hợp tác, không trêu đùa cô nữa. Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ:Louis, Hải Anh đưa tay tắt máy. Cô hắng giọng:
- Đưa tài liệu đây, tôi phải về rồi!
Anh không làm khó cô nữa, dù sao, anh cũng còn một đời với cô. Anh mở ngăn kéo lấy một tập tài liệu đưa cô, không quên cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
- Hẹn gặp lại!
Từ giờ, anh sẽ luôn nói hẹn gặp lại với cô, để cô biết, anh sẽ không từ bỏ cô!
_________________________________________
Trương Bá Duy cố gắng cạy miệng để moi thông tin từ Lưu Hải Anh, nhưng cô đều khong trả lời, điều này càng làm cậu lo lắng hơn. Hôm nay lại là một ngày có tiết kinh tế, cậu hết sức hiếu kì về biểu cảm của Hải Anh, nhưng từ đầu tới cuối, cô đều gục xuống bàn. Tống Hàn vẫn tập trung giảng bài trên bục giảng, thỉnh thoảng đánh mắt về phía cô, không hề có ý định chỉnh đốn thái độ học hành của cô. Hết tiết, anh lặng lẽ bước ra khỏi lớp học. Lưu Hải Anh vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ rối rắm, không hề biết đã hết tiết học. Cho tới khi, một cú đá vào chân bàn, khiến chiếc bàn bị xê dịch, cô mới từ từ ngẩng đầu dậy. Đứng trước mặt là một chàng trai mắt một mí, tóc đen vuốt ngược lên nam tính, hắn ta có vẻ là loại người giống cô, vì gương mặt hắn ta lộ rõ sự bất cần đời. Trương Bá Duy đứng dậy, tức giận:
- Này! Cậu có việc gì sao?
Chàng trai đó ném cho Bá Duy một cái nhìn khinh bỉ rõ rệt:
- Tóc buộc chỏm, chuyện người lớn, trẻ trâu như cậu đừng xen vào!
Trẻ trâu? Tính ra cậu hơn chàng thanh niên kia tận ba tuổi, mà hắn dám bảo cậu trẻ trâu? Cậu chỉ hơi nhí nhảnh thôi, cũng đai đen Taekwondo chứ đâu đùa được. Hải Anh quan sát kĩ thể hình của chàng trai trước mặt, níu tay Trương Bá Duy:
- Để tôi giải quyết!-Cô đứng dậy, hai tay đút túi quần, nhếch môi nhẹ.-Chào cậu, tôi là Lưu Hải Anh!
Sinh viên cả lớp được dịp xem trò vui, ai cũng biết chàng trai kia là công tử hào hoa của Triệu gia, em trai của tiểu thư giỏi giang nổi tiếng Triệu Tú Trinh. Họ xì xào bàn tán:
- Em trai của Triệu Tú Trinh đấy!
- Nghe nói chị gái cậu ta là con dâu tương lai của Tống gia thì phải!
- Cậu ta thay người yêu như thay áo đó..
Đâu chỉ mỗi sinh viên lớp cô, các sinh viên lớp khác đã đánh hơi thấy mùi ẩu đả, kéo nhau đứng trước lớp cô, cửa sổ lớp bị họ bấu chặt để xem drama. Cậu công tử họ Triệu kia hơi bất ngờ về phản ứng tự nhiên của cô gái nhỏ nhắn trước mặt, đáp lời:
- Chào em gái, anh là Triệu Tú Tài, con trai nhà họ..
Chưa kịp nói dứt lại, một chiếc ghế đã xổ thẳng vào gương mặt đẹp trai của cậu, máu chảy từ thái dương xuống đau buốt.
Ù uôi-tiếng xuýt xoa của đám sinh viên, họ không nghĩ được cô gái kia lại mạnh mẽ tới nỗi cầm ghế phang một người con trai to lớn như vậy.
Vài nam sinh tính ra oai, vào can thì bị giọng nói lạnh lẽo của Hải Anh ngăn lại, khiến họ sợ tới nỗi lạnh buốt xương sống:
- Giỏi thì vào can, lớp này còn rất nhiều ghế.
Triệu Tú Tài lần đầu bị con gái đánh, lại là một con nhỏ nhìn như học sinh trung học, hắn ta càng bực tức hơn. Hắn đứng dậy, quệt đi vệt máu:
- Lưu Hải Anh, cô to gan thật. Sau khi cố gắng giả nai để cua thầy Tống, lại còn dám ra tay với tôi, cô biết tôi là ai chứ?
Hắn không nể nang gì, trực tiếp lao tới đánh tay vo với Hải Anh. Lưu Hải Anh giỏi nhất là né đòn, cô xoay người một cách nhanh nhẹn, thuận thế dùng lực chân đạp mạnh vào bụng Triệu Tú Tài, hắn lảo đảo xô đổ bàn ghế, ngã về sau, ôm bụng nhăn mặt. Hải Anh từ tốn mặc áo khoác, đội mũ lưỡi chai lại, châm một điếu thuốc lá, tiến đến trước mặt Triệu Tú Tài, ngồi xổm xuống:
- Cậu có là tổng thống, thì tôi phải cho cậu biết, động vào Lưu Hải Anh này, cậu không có cửa!
Cô bỏ điếu thuốc đang ngậm ra, dí mạnh đầu đang cháy vào tay Tú Tài, hắn ta kêu lên đau đớn.
Dừng tay!-Một giọng nữ mang tính quyền lực vang lên từ phía cửa chính, Tú Tài lấy hết sức lực gào lên:
- Chị gái!
Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, ả mặc chiếc váy màu nude, bó sát, đi giày cao gót nện từng tiếng chắc nịch trên sàn nhà. Ả bước tới, vươn tay đỡ em trai dậy, Hải Anh cũng đứng dậy theo, cô ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp nồng nặc, không buồn ngẩng lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp, bước qua. Người phụ nữ kia nhanh tay nắm cổ tay Hải Anh, rất chuẩn mực bước tới trước mắt cô:
- Chào em, chị là Triệu Tú Trinh, chị gái của chàng trai vừa bị em đánh.
Hải Anh nhìn cổ tay của mình đang bị giữ chặt, lắc lắc cổ:
- Bỏ ra!
Ngược lại, Triệu Tú Trinh mỉm cười, nụ cười đầy bí hiểm:
- Cảnh sát đã tới, lên đồn nói chuyện có lẽ vui hơn?
- Tôi.. có thói quen không lặp lại một câu hai lần!
Cô nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt mình của Triệu Tú Trinh, không nương tay bẻ ngoặt tay ả về sau, tiếng rắc rắc kêu lên khắp không gian, khiến toàn sinh viên chứng kiến rợn người. Hải Anh bẻ thêm một chút nữa cho bõ công, cô đẩy mạnh Tú Trinh ngã lăn xuống sàn, nở nụ cười đầy ma mãnh:
- Giờ thì về đồn thôi!
__________________________________________________
Đồn cảnh sát..
Trong buồng kính, Lưu Hải Anh ngồi đối diện cùng một thanh tra cảnh sát, khắp buồng chỉ có một ngọn đèn vàng lập lòe. Cảnh sát khi nghe thấy Triệu Tú Trinh báo tin, mừng rỡ vì chỉ cần có thể kiện được cô gái đánh em trai ả, họ sẽ được hưởng bộn tiền. Nhưng cả đồn đều xám mặt lại khi thấy Lưu Hải Anh, cô gái trời đánh này, pháp luật còn bó tay nữa là họ. Sau 7749 câu hỏi truy tố của thanh tra, cô đều điềm nhiên ngồi vắt chân, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy thách thức. Hải Anh nhấp một ngụm cafe trên bàn, nhướn mày:
- Được hút thuốc lá chứ?
Thanh tra đập bàn tức giận:
- Mời cô hợp tác cho, cô Lưu!
Cô châm một điếu thuốc, thở ra một làn khói trắng xóa, giơ tay cào cào tóc:
- Cảnh sát giờ đều nóng tính vậy sao? Không phải anh nói tôi có quyền giữ im lặng đợi luật sư sao?
Bên ngoài buồng kính, Triệu Tú Tài băng kín đầu, Tú Trinh ôm tay bó bột ngồi một bên, cả bố mẹ Triệu cũng có mặt quan sát cô gái tóc đen bé nhỏ trong buồng kính kia. Họ rất bất ngờ khi nghe tin một con nhãi ranh đánh con trai mình, lại còn bẻ gãy tay đưa con gái cành vàng lá ngọc, họ càng phẫn nộ hơn. Cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông bước vào, Tú Trinh nước mắt rươm rướm:
- Hàn!
Tống Hàn gật đầu chào hỏi, tiến thẳng tới hỏi tình hình:
- Chuyện là thế nào?
Tú Tài bức xúc chỉ vào băng đầy đầu mình:
- Anh rể, Lưu Hải Anh ra tay với em, cô ta cầm ghế bổ vào đầu em, chị Tú Trinh vào can ngăn, cô ta bẻ gãy luôn tay chị gái em..
- Nói dối!-Anh thẳng thắn, hơn ai hết, anh biết, nếu không gây sự với Hải Anh, cô sẽ không động vào dù chỉ một cọng lông. Nhưng chỉ cần động tới cô, người đó xác định sẽ nhừ đòn.
Triệu Tú Tài như bị anh tạt một gáo nước lạnh vào mặt, không thể nói gì thêm. Bố mẹ Triệu thấy con rể đứng về phía người ngoài, họ bực tức:
- Hàn! Sao con lại nghĩ xấu cho Tú Tài thế? Con bé ngồi trong kia mới là đứa đáng bị xử lý!
Anh nhìn vào bên trong, gương mặt cô vẫn ngông cuồng như vậy, không có biểu hiện của sự hối lỗi. Tống Hàn định lên tiếng thì một người đàn ông khác bước vào, anh ta có vẻ rất vội vã, áo sơ mi xộc xệch, cà vạt cũng bị nới lỏng. Một sĩ quan cảnh sát thấy anh ta, đứng lên, mặt tái mét:
- Ngài Louis!
Chàng trai tên Louis lạnh mặt, đôi mắt chim ưng hướng thẳng về phía cô gái đang ngồi trong buồng kính kia, nhếch môi, vẻ mặt có gì đó ngông giống Hải Anh, giọng nói vang khắp gian phòng:
- Thả cô ấy ra!
Ngay lập tức, cánh cửa buồng kính được mở ra, Hải Anh bước ra, liếc nhìn mọi người trong phòng một lượt, sĩ quan cảnh sát vừa rồi cúi đầu với cô:
- Louis phu nhân, là chúng tôi thất lễ!
Phu nhân? Cô chẳng buồn quan tâm, đi thẳng ra phía cửa ra vào. Louis sải bước chắn trước mặt cô, cười nhẹ:
- Em không nghe điện thoại của anh, rồi lại chui vào chốn này sao?
Cô không trả lời, Louis cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, Hải Anh mỗi lần bị Louis hôn đều biết mình sẽ bị rút hết hô hấp, cô tự giác đưa tay níu lấy áo sơ mi của hắn. Do cô đứng quay lưng về phía Tống Hàn, anh không biết biểu cảm hiện giờ của cô thế nào, chỉ biết gan ruột lộn lên, trái tim như bị ai đó bóp mạnh, cô gái kia vốn dĩ là của anh mà. Tú Trinh quan sát biểu cảm gượng gạo của Tống Hàn, biết đây chính là cô gái mà anh dành cả thanh xuân để thương nhớ, nàng tự trách bản thân mình, đáng lẽ không nên làm to chuyện thế này..