Sau 10 ngày, bác sĩ đến kiểm tra phòng.
Một bác sĩ đeo kính noi: “Ông đã tốt lên nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể về nhà tĩnh dưỡng.”
Trương Thừa Hữu nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, Trương Chí Phàm cũng không còn vẻ ưu sầu, giúp ba mát xa, Chí Thần ở bên cạnh ngoan ngoãn làm bài tập. Vốn dĩ là buổi sáng đều phải đến trường học, nhưng mà hai anh em đều không có tâm trí nào để đi học, Trịnh Thanh Duyệt đành phải xin nghỉ cho cả hai, cũng may hai người nền tảng căn bản đều tốt nên cũng không có bỏ lỡ cái gì quan trọng.
Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Tô Chí Lăng quyết định sẽ mở một tiệm cơm. Con gái lớn lên càng muốn nếm được nhiều đồ nhiều vị hơn, cơm của mình nấu cũng nên để người khác nếm thử, bằng không một thân tài nghệ tốt như vậy của ông chẳng phải là lãng phí rồi sao.
Khương Hiểu Thần muốn xin nghỉ đến giúp đỡ chồng khai trương. Từ năm đó khi chồng bà rơi xuống từ trên xà nhà bị gãy chân liền không thể đi làm việc nặng được nữa, vẫn luôn ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. Bây giờ đã nhiều năm như vậy rồi, ông ấy lại có thể tự mình đứng ra lập nghiệp đây là một điều tốt.
Tô Vũ Nịnh với Tô Vũ Ngâm hai người sau khi tan học cũng nhanh chóng chạy về nhà ăn mừng với ba, Tô lão gia cũng cố ý từ quê đi lên để ăn mừng cho con trai.
Trương Chí Phàm thay ba cậu đưa quà tới lại bị giữ lại ăn cơm. Tô Chí Lăng làm mấy món đặc sản quê nhà để chiêu đãi các vị khách đã đến. Có rất nhiều người đều là đến tiệm gửi quà chúc mừng, sau lại vị mùi hương thơm nức đó mà ở lại ăn chén cơm.
Màn đêm buông xuống, một nhà Tô Chí Lăng bắt đầu thu dọn tiệm cơm, Tô Vũ Nịnh chưa đã thèm nói: “Ba, ngày thường vì sao ba không nấu những món này chứ, gần nhất con được ăn cũng là từ khi còn nhỏ, thật sự rất thơm ăn cũng rất ngon nữa.”
Tô Chí Lăng cười nói: “Ba cũng rất lâu rồi chưa được ăn, khi đó bà nội con thường xuyên làm cho ba, sau đó bà mất, ba cũng vẫn luôn muốn làm nhưng lại không thể làm ra cái hương vị đó của bà nên ba liền từ bỏ. Không nghĩ đến nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà lại có thể làm thành công. Về sau ba sẽ thường xuyên làm cho các con ăn, hơn nữa làm như vậy ba cũng có cảm giác có hương vị của mẹ.”
Tô Vũ Nịnh biết ba rất nhớ bà nội, cơm của bà nội không phải ai cũng có thể làm ra cái hương vị đó. Nhưng cô nghĩ lần này ba thành công như vậy rồi thì có thể sẽ không cần mãi đi tìm hương vị của bà nội nữa. Cô vui vẻ vì ba, thêm nữa cô cũng được thử thêm nhiều món ngon hơn.”
Vố dĩ là một việc rất vui vẻ, đột nhiên có hai con ma men đi tới ồn ào muốn ăn đồ Tô Chí Lăng làm, trên người nồng nặc mùi rượu. Tô Vũ Nịnh cùng Tô Vũ Ngâm vẻ mặt ghét bỏ, ba Tô vẫn rất kiên nhẫn, lập tức làm cơm. Hai người đó ăn một bát sau đó liền khóc rống lên, hóa ra hai người đó là anh em, mẹ của bọn họ đã qua đời nhiều năm. Hai người cũng chưa cưới vợ, đến thành phố nhỏ này làm công, có đôi khi cả nhặt ve chai để duy trì sinh hoạt.
Người nhà Tô gia thấy vậy cảm thấy đáng thương. Cuối cùng 3 giờ sáng mới tiễn được hai người đó đi. Cả nhà cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau Tô Vũ Nịnh rời giường nhìn thấy đồng hồ hiện 9 giờ liền hét to. Ông nội ngồi ở phòng khách uống trà nghe tiếng Vũ Chanh kêu to. Ông cười nhẹ nói: “Chanh Chanh nhà chúng ta muốn đi học hả.”
Tô Vũ Nịnh hoảng loạn nói: “Đúng vậy ông, con đi muộn rồi, con không nói chuyện với người nữa đâu.”
Tô Tuấn Khang cười to: “Đứa nhỏ ngốc này, hôm nay là thứ bảy mà con đi đến trường làm cái gì.”
Tô Vũ Nịnh lập tức ngây ngốc quên cả phản ứng lại: “Cái gì, ông sao ông lại không nói sớm chứ!”
“Ông nói bây giờ cũng đâu có muộn đâu nha.”
“Hì hì, không muộn không muộn, tất cả đều vừa kịp lúc, con muốn đi ngủ bù.”
Tô Vũ Nịnh vừa nói xong thấy Tô Chí Lăng từ phòng ngủ đi ra, đẩy cửa ra nói: “Tiểu Chanh à, con hôm nay đừng ngủ nữa, ba muốn đưa ông nội về, con đi theo đi chơi đi. Vũ Ngâm hôm nay phải học phụ đạo thì thôi không gọi nó nữa.”
“A, ông nội hôm qua người mới tới sao hôm nay đã phải về rồi, ông nội, người không thể mấy ngày nữa hãng về sao, con vừa mới ở với ông chưa được bao lâu, chờ con ở với ông đủ thì con cùng ông về được không.”
“Cô ba của con đang về rồi, từ thành phố F xa xôi đó trở về, buổi trưa sẽ về đến rồi, con muốn để cô ba của con đứng chờ ngoài cửa sao, nhanh lên, ba còn phải làm bữa trưa cho cô ba con nữa.” Tô Chí Lăng vừa đánh răng vừa nói.
Khương Hiểu Thần hôm nay cũng được nghỉ, rời giường đi theo mọi người về nhà ba chồng, Tô Vũ Nịnh đột nhiên nhớ lại: “Ba, vậy Vũ Ngâm.”
Ba Tô cười cười nói: “Yên tâm đi, ba đều đã sắp xếp xong rồi, chờ nó tan học thì ngồi xe buýt đến đây. Đúng rồi, lần này cả nhà cô ba, dượng ba con còn có cả Quảng Đại với Huyên Huyên cũng đến nữa.”
Trong lòng Tô Vũ Nịnh rất kích động, đã bảy tám năm rồi không được gặp Quảng Đại, tuy rằng tên nhóc kia so với cô nhỏ hơn nửa tháng nhưng khi còn nhỏ luôn ở sau mông cô gọi chị gái, cũng không biết bây giờ có đẹp trai hay không nha. Còn có em gái Huyên Huyên khi đó vẫn chỉ là bé sơ sinh.
Tô Chí Lăng dẫn mọi người đi một vòng siêu thị trước, mua một đống lớn đồ ăn, gà, vịt, thịt, cá, sữa chua,... Đặt ở cốp xe sau đó nhanh chóng lên xe đi, đi qua một cái đường hầm cuối cùng cũng đến đại viện Tô gia.