Chanh Mật Ong

Chương 12: Chương 12




Tô Chí Phàm cùng Khương Hiểu Thần bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, Tô Tuấn Khang cùng Tô Vũ Nịnh xuống ruộng hái quả hạnh, ông đeo giỏ tre, hái quả xong ném vào giỏ, Tô Vũ Nịnh cầm theo cái túi đi theo sau. Sau khi hái xong hai người cùng đi cửa hàng, ông nội biết cô ba thích ăn điểm tâm từ nhỏ nên đi đến cửa hàng này mua.

Bà cụ ở cửa hàng ngày vừa thấy Tô lão gia tới mua điểm tâm liền hỏi: “Ai da, có phải là cô ba nhà ông trở về rồi không?”

Tô Tuần Khang cười nói: “Đúng vậy, bé ba trở về rồi.”

Bà cụ kia lại nói: “Con bé ba nhà ông từ nhỏ đã thích ăn cái này rồi, mỗi lần ông đến mua cái này tôi liền biết là con bé trở về, ông xem tôi nhiều năm như vậy cũng chưa gặp lại nó, vậy cho nó nhiều thêm mấy cái đi.”

Tô Tuấn Khang cười nói: “Vậy cảm ơn bà, bé ba trở về tôi sẽ nói với nó.”

Bà cụ gật đầu vui tươi hớn hở nói: “Được, được, đi thong thả lão gia tử.”

Tô Vũ Nịnh với Tô Tuấn Khang vừa về đến cửa nhà đã thấy cô ba, cô ba so với trước kia thì da đã trắng hơn rất nhiều, nhưng mà trên mặt lại có thêm mấy nếp nhăn ở khóe mắt. Cô ba tươi cười đến nhận lấy giỏ tre trong tay ông: “Ba, người về rồi.”

Tô Tuấn Khang cười ha hả nói: “Ba xuống ruộng hái được ít quả hạnh cho mấy đứa, bọn nhỏ đều đến hả?”

Cô ba vừa đi vừa nói chuyện: “Vâng, đều ở bên trong.” Mới vừa nói xong liền gọi: “Quảng Đại, Huyên Huyên, mau ra đây đi, ông ngoại các con về rồi này. A, đây là Vũ Chanh đúng không, đã lớn như vậy rồi.”

Tô Vũ Nịnh cười hì hì nói: “Chào cô ba ạ.”

Quảng Đại cùng Huyên Huyên đi ra, Tô Vũ Nịnh bị kinh ngạc rồi, wow, Quảng Đại quá đẹp trai rồi, Huyên Huyên cũng xin xắn đến như vậy. Vừa đi ra, Quảng Đại nói: “Chị là chị Vũ Chanh?”

Tô Vũ Nịnh cười xấu hổ nói: “Đúng vậy đúng vậy, chị là Vũ Chanh.”

Lúc Quảng Đại đi đến trước mặt Tô Vũ Nịnh, Tô Vũ Nịnh mới phát hiện, tuổi dậy thì con trai thay đổi thật là lớn nha, như vậy về sau làm sao đánh được nó nữa.

Tô Chí Lăng đang thái cà tím hỏi: “Cô ba, hai đứa nhà cô học hành thế nào?”

Cô ba cười nói: “Chuyện học tập của hai đứa nhỏ này em cũng không có quá nghiêm khắc, nhưng cũng may chúng nó vẫn nghiêm túc học tốt.”

Tô Chí Lăng lại nói: “Vậy mà chẳng bù cho hai đứa nhà tôi này, học tập lúc lên lúc xuống, lúc cao lúc thấp, chính là xem tâm tình mà học. Để thằng nhóc nhà cô kèm cho con nhóc nhà tôi đi.”

Quảng Đại nói tiếp: “Được bác ơi, để con kèm chị Vũ Chanh cho.” Tô VŨ Nịnh nhìn bộ dạng khoe khoang của cậu ta tức muốn chết rồi, giữa trưa Tô Chí Lăng làm xong tất cả đồ ăn, bánh bao cuộn với bánh màn thầu cũng đã hấp xong. Đồ ăn hôm nay có cà tím xào thịt, dưa chuột trộn, đậu que xào, rau trộn tam ti, còn có thịt gà, cá hầm ớt, thịt xào tỏi rêu, ớt cay xào thịt, còn có một nồi canh hầm rượu nếp. Vừa dọn bàn lên xong thì Vũ Ngâm trở về.

Tô Vũ Ngâm nhìn thấy thế liền nhanh chóng thả cặp sách xuống, đi thay quần áo,rửa tay, nhanh chóng lấy quà mà mình mua cho Quảng Đại cùng Huyên Huyên ra: “Huyên Huyên đây là đồ chơi búp bê mình mua cho cậu, anh Quảng Đại đồ chơi Ultraman này là cho anh.”

“Cảm ơn Vũ Ngâm.”

“Cảm ơn em Vũ Ngâm.”

Tô Chí Lăng nhìn thấy nói: “Ai u, xem mấy đứa trẻ còn chu đáo hơn so với tôi tưởng, tôi cũng không nghĩ đến phải mua quà cho mấy đứa nhỏ. Vũ Ngâm nhà ta đúng là một đứa bé lanh lợi mà.”

Quảng Đại vội nói: “Đâu có bác ơi, người xem người cũng đã làm một bàn ăn lớn cho chúng con rồi.” “Người còn mua cả sữa chua nữa này.” Huyên Huyên cũng phụ họa nói.

Cơm nước xong cô ba Tô Uyển Oánh cũng gia nhập hàng ngũ rửa chén, Tô Chí Lăng với Tô Tuấn Khang còn cả chồng cô ba cùng nhau đánh bài. Vũ Ngâm cùng Huyên Huyên ra ngoài tìm bọn nhỏ trong thôn cùng nhau đá cầu, Tô Vũ Nịnh vô cùng nhàn nhã liền lấy tiền tiêu vặt cùng Quảng Đại ra ngoài mua kem ăn. Vừa ăn xong ngồi xuống ghế đá bên cạnh lập tức cảm thấy đau bụng, Tô Vũ Nịnh ngồi đó oa oa kêu. Nhìn cô mặc quần đùi trắng, Quảng Đại nói: “Vừa rồi em thấy hình như quần chị có dính chút đỏ, có phải cái kia của chị đến không?”

Tô Vũ Nịnh a một tiếng nói: “Nhanh nhanh đỡ chị về.” Quảng Đại không nói hai lời liền cõng cô về nhà. Việc đầu tiên Tô Vũ Nịnh làm khi về nhà đó là chỉ huy Quảng Đại lấy cho mình một cốc nước ấm, sau đó lại bảo cậu ta làm cho mình một cái túi trườm.

“Mẹ ơi, thật sự là đỡ hơn nhiều mà, cảm ơn nha Quảng Đại.”

“Không cần khách khí, nhưng đây là lần cuối cùng chị được sai bảo em đó, em đã không phải tùy tùng nhỏ của chị nữa rồi, Tô Vũ Nịnh.”

Tô Vũ Nịnh bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, không sai bảo thì không sai bảo, em cũng lớn như vậy rồi, chị cũng không muốn sai bảo em nữa, chúng ta vẫn là chị em tốt đúng không.”

Quảng Đại bây giờ cuối cùng cũng buông xuống được tâm lý phòng bị, mà chính mình tự nguyện chăm sóc Tô Vũ Nịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.