Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1336: Chương 1336: Anh nói mà không giữ lời (1)




“Tôi cũng cảm thấy thế”

Dương Lạc Lạc ngây ra nói: “Sao tôi cảm thấy, tổng giám đốc thật sự đang tiến về phía bên này vậy nhỉ?”

“Không chỉ mình cậu đầu, vì tôi cũng có cảm giác này. Chúng ta cũng ngồi sát tường rồi, phía sau cũng đâu còn bàn nữa, tổng giám đốc đi qua hướng này, còn có thể đi đâu chứ?”

“Trái tim bé nhỏ của tôi đang đập thình thịch thình thịch này” Vạn Như Ý xoa xoa lồng ngực, “Đối diện Dĩ An còn một chỗ, không lẽ tổng giám đốc muốn đi đến chỗ đó sao?”

“Mau mau, lau bàn đi, thật sự rất có khả năng đó” Lương Lệ Nghi nói.

Vừa khéo Dương Lạc Lạc lại ngồi ngay bên cạnh chỗ trống đó, khó xử nói: “Không hay đầu, để người ta nhìn thấy, lát nữa tổng giám đốc không đến ngôi, sẽ nói phòng hiệu đính chúng ta tự luyến mất.”

“Cậu cứ xem như chỗ bên cạnh vừa rồi bị ai đó ngồi vào, bẩn đi” Vạn Như Ý nói, “Quan Thu Manh muốn ngồi cùng với tổng giám đốc, kết quả tổng giám đốc lại đến chỗ chúng ta ngồi, không phải sẽ làm cô ta tức chết sao? Chỉ nghĩ thôi tôi cũng đã thấy vui rồi.”

Dương Lạc Lạc nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao cứ xem như bàn bị bẩn lau sơ qua là được nên liền lấy khăn giấy ra lau bàn một lượt. Động tác này, đúng lúc bị Quan Thu Manh nhìn thấy, đúng là đã làm cho cô ta tức gần chết.

Bọn người của phòng hiệu đính đó còn dám mơ tưởng tổng giám đốc sẽ qua đó ngồi với họ sao?

Nằm mơ đi!

Tuy tổng giám đốc đi về hướng đó, nhưng đâu nhất định sẽ ngồi ở đó chứ.

Đợi lát nữa sẽ đến lượt họ mất mặt!

Suy nghĩ này của Quan Thu Manh vừa kết thúc, đã thấy Nam Cảnh Hành dừng lại đối diện với chiếc bàn mà Trình Dĩ An đang

ngồi.

Quan Thu Manh: “...”

Tất cả nhân viên trong nhà ăn đều kinh ngạc đến mức suýt chút nữa cằm cũng rơi mất.

Tổng giám đốc đến bên đó thật sao?

Nam Cảnh Hành cứ như không nhìn thấy phản ứng này của họ, ngồi xuống đối diện với Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An: “...”

Trước đó đã nói rõ, bảo anh ở công ty giả vờ như không quen biết cổ mà.

Sáng nay anh không đến trường đón cô, Trình Dĩ An còn phở phào nhẹ nhõm, xem ra Nam Cảnh Hành thật sự đã đồng ý rồi. Ai ngờ buổi trưa lại như vậy.

Trình Dĩ An thở dài, biết rõ lúc này, muốn giả vờ không quen cũng không được nữa rồi.

Trình Dĩ An còn chưa kịp lên tiếng, Nam Cảnh Hành đã nói: “Sao không đợi anh đã một mình xuống đây rồi?”

Vẻ mặt Trình Dĩ An cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Anh nói mà không giữ lời”

“Anh đã làm gì không giữ lời chứ?” Nam Cảnh Hành nhíu mày hỏi.

“Anh đã hứa với em, ở công ty sẽ xem như không quen nhau”

“Anh đầu có hứa, anh chỉ nói anh biết rồi thôi.” Nam Cảnh Hành nói.

Trình Dĩ An không ngờ anh lại vô sỉ như vậy, đây không phải cố ý chơi chữ với cô sao? Uổng công cô còn tưởng anh dễ nói chuyện như vậy chứ.

“Anh làm vậy là gạt người!” Trình Dĩ An tức giận.

“Đâu có đâu có, anh làm vậy không phải vì sợ người khác ức hiếp em sao?” Nam Cảnh Hành thấy Trình Dĩ An bất mãn trước hành vi lừa gạt của mình, vội dỗ dành.

Giám đốc Lâm cũng ngồi chung bàn với họ, không khỏi lắc đầu mỉm cười. Thật không ngờ tổng giám đốc khi yêu lại trở nên như vậy.

Trình Dĩ An vẫn rầu rĩ, nói: “Sau này anh không đồng ý thì cứ nói không đồng ý, đừng chỉ nói đối phó với em như vậy?

“Ừm” Nam Cảnh Hành gật đầu.

Trình Dĩ An không tin nhìn anh, đây có phải lại đang qua loa với cô nữa không.

“Ánh mắt này của em là có ý gì chứ?” Nam Cảnh Hành đưa tay véo mũi có một cái.

“Anh có tiền án rồi.”

“Lần này anh hứa chắc chắn với em. Những lời anh đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được”

Trình Dĩ An hừ hừ hai tiếng, xem như tạm tin anh một lần.

Các đồng nghiệp ngồi cùng bàn sớm đã nhìn đến ngày ra rồi. Trình Dĩ An này có quan hệ gì với tổng giám đốc vậy? Nhìn có vẻ giống như người yêu.

Không chỉ họ, đến cả những người khác cũng kinh ngạc đến không khép miệng lại được.

Quan Thu Manh càng giận đến mặt mày vặn vẹo. Cô ta đã thấy lạ vì trước nay Nam m chưa từng tuyển thực tập sinh, sao lần này lại tuyển đến hai người cùng một lúc.

Trình Dĩ An chắc cũng đã phải đi cửa sau!

Chỉ là không ngờ cửa sau của Trình Dĩ An lại là Nam Cảnh Hành.

Bên này, các đồng nghiệp của Trình Dĩ An cũng vì sự gia nhập của Nam Cảnh Hành mà ít nhiều có chút căng thẳng và gò bó. Tuy gương mặt tuấn tú này của Nam Cảnh Hành làm cho bữa cơm cũng ngon hơn, nhưng đại BOSS ngồi đây, ăn cơm cũng rất dễ bị nghẹn.

Nam Cảnh Hành nhìn thấy phản ứng này của họ, liền mỉm cười nói: “Mọi người không cần căng thẳng, sau này buổi trưa có thời gian tôi đều sẽ đến, căng thẳng như vậy cũng không thể ăn cơm ngon, tôi sẽ ngại lắm”

Mọi người: “...”

Nếu đã thấy ngại, vậy thì đừng đến nữa.

“Dĩ An là bạn gái của tôi, sắp xếp cô ấy vào phòng hiệu đính chính vì bầu không khí làm việc ở phòng hiệu đính rất tốt, rất đoàn kết, cũng không xảy ra nhiều chuyện”.

Nam Cảnh Hành cũng không cố ý hạ thấp giọng, vẫn dùng âm lượng nói chuyện bình thường, nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Biểu cảm của mọi người hầu như không biết nói gì.

Người ta sắp xếp cho bạn gái vào phòng hiệu đính chứ không sắp xếp vào các bộ phận khác có tiền đồ hơn, chính là vì nhân viên

phòng hiệu đính tốt, sẽ không ức hiếp bạn gái người ta. Trong câu nói này còn có một tầng ý khác, những cuộc tranh đấu âm thầm trong mỗi bộ phận, những thủ đoạn vô kể đó, tổng giám đốc đều biết cả, chỉ là lười nói mà thôi.

Đây là có ý nói, đối với hiệu suất làm việc và thành tích của các bộ phận này, tổng giám đốc biết rõ, thế nên đối với những đấu đá ngầm của họ anh mới không để tâm.

Nhưng không có nghĩa là anh không có ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.